Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1338: Tư Mệnh (1)

“Kêu Binh Gia ngăn ở đằng trước!" Lý Hỏa Vượng lại lần nữa lấy ra Tích Cốt Kiếm, thần thông không dùng được thì chỉ có thể đấu cứng.
Lý Hỏa Vượng không biết có được hay không, nhưng hôm nay xác thực không có biện pháp khác, chỉ có tử chiến.
Nếu Đại Tề cộng thêm hắn cũng không đấu lại đại quân không thể nói, vậy thì Đại Lương cũng sẽ gặp uy hiếp, đây rất có thể là nguy cơ còn lớn hơn Pháp Giáo.
Khi Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng chuẩn bị xông lên thì một giọng nói kích động vang lên từ sau lưng:
"Gia Cát Bồ Tát! Chúng ta đến giúp ngài đây!”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại giọng nói này, đó là giọng nói của Phùng Bát Vạn, Khi giọng nói của anh ta cất lên, một ít Phi Cang dần dần tràn vào đan điền của Lý Hỏa Vượng.
Giọng nói của Phùng Bát Vạn lập tức khiến những người khác bắt chước, tiếng hò reo cổ vũ nối tiếp nhau.
Mọi người đều rất hưng phấn và tự hào, trong mắt họ hiển nhiên bên mình đông, đối phương ít người, ưu thế nghiêng về phía Bồ Tát.
Tùy theo tiếng rống của họ, từng lũ Phi Cang lại tràn vào đan điền của Lý Hỏa Vượng.
"Có nhiều Phi Cang như vậy có ích lợi gì! Thủ đoạn của Tọa Vong Đạo có thể giúp ta giải quyết những thứ này sao?!"
Lý Hỏa Vượng vừa nói lời này, bỗng nhiên sửng sốt, trong lòng cảm nhận được Phí Cương nặng nề, hắn chợt hiểu ra một khả năng.
Lý Hỏa Vượng cảm thụ Phi Cang không ngừng tăng thêm, lại nhìn đám kẻ địch ở phương xa khiến mình chịu bó tay, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng hạ quyết tâm.
Nhìn thấy đại quân không thể nói từ xa đang lao về phía mình, Lý Hỏa Vượng xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
Lý Hỏa Vượng nhìn người Đại Tề đông đúc không thấy cuối, hắn nhanh chóng phân biệt tìm ra Phùng Bát Vạn trong đám đông.
Lý Hỏa Vượng cứng rắn kéo Phùng Bát Vạn ra, hưng phấn ra lệnh cho anh ta:
“Mau! Kêu bọn họ hét ra đi! Để bọn họ hét theo ngươi!”
Phùng Bát Vạn cầm nửa cục gạch hoang mang hỏi:
“Nhưng hét lời gì?”
“Lời mà ngươi vừa nói! Kéo mọi người nói theo! Nhanh lên!"
Phùng Bát Vạn còn chưa kịp phản ứng, mấy thư sinh của Minh Luân Đường đã hiểu ý của Lý Hỏa Vượng, lập tức hành lễ:
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Từng tiếng khen ngợi Lý Hỏa Vượng bị các thư sinh hét lên, bọn họ hét câu nào là vô số tiếng hét theo tới đó.
"Đại đạo vô tư chân phúc đức, bi tâm cứu khổ Gia Cát Uyên!"
"Đại đạo vô tư chân phúc đức, bi tâm cứu khổ Gia Cát Uyên!"
Minh Luân Đường dùng từ văn nhã hơn nhiều, hoàn toàn khác với Phùng Bát Vạn mù chữ thẳng ruột ngựa, nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm cách nói hoa mỹ hay không, hắn chỉ để ý có bao nhiêu Phi Cang.
Cảm thụ Phi Cang ồ ạt tuôn vào, Lý Hỏa Vượng biết mình đã tìm ra cách để giành chiến thắng!
“Thiền Độ! Dẫn người ngăn chúng lại một lúc giúp ta, bên ta còn chưa đủ!”
Phương trượng Chính Đức Tự không hỏi nhiều, ung dung lận tràng hạt, mang theo Đại Tề Giam Thiên Tư cùng Binh Gia dứt khoát kiên quyết xông về phía đại quân không thể nói, dù ông ta biết không thể đánh lại mấy thứ này.
"Đừng dừng lại! Hãy tiếp tục hét lên!"
Lý Hỏa Vượng vì khiến mọi người hoàn toàn tin rằng mình là Bồ Tát, hắn sử dụng một phần Phi Cang để mình cao lên mấy trượng trong mắt họ.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ngồi khoanh chân như một vị Chân Phật, tiếng hò hét của một số người đột nhiên lớn hơn rất nhiều, họ không ngừng hét theo các thư sinh, âm thanh cũng càng lúc càng cuồng nhiệt.
"Gia Cát Bồ Tát phổ độ chỉ bến mê, tòa sen tường vân danh khai đăng tịnh vực!"
"Gia Cát Bồ Tát phổ độ chỉ bến mê, tòa sen tường vân danh khai đăng tịnh vực!"
"Gia Cát Bồ Tát! Mỗi ngày làm nghìn việc tốt, có ba ngàn công đức, hồng phúc đưa đến, ôm lòng từ bi!”
"Gia Cát Bồ Tát! Mỗi ngày làm nghìn việc tốt, có ba ngàn công đức, hồng phúc đưa đến, ôm lòng từ bi!”
Trong hoàn cảnh này, trong đám đông một số người không có niềm tin bắt đầu mù quáng tin theo, cộng thêm Lý Hỏa Vượng làm đủ loại, bọn họ càng thành kính quỳ xuống bắt đầu lạy, dường như xem hắn là Bồ Tát thật sự.
Mọi người đều cho rằng Lý Hỏa Vượng là Bồ Tát tên là Gia Cát Uyên cứu người khỏi đau khổ, mặc dù Bồ Tát khoác áo đạo sĩ, dù cái tên Gia Cát Uyên không có chút gì duyên Phật.
Cùng với những tiếng la hét sùng đạo của họ, Phi Cang không ngừng tuôn ồ ạt về phía Lý Hỏa Vượng, nếu lúc trước chỉ là con suối thì bây giờ là nước sông chảy ngược.
Cảm giác được Phi Cang không ngừng tăng lên, Lý Hỏa Vượng nghe phía sau có tiếng kêu thảm thiết, lo lắng chờ đợi: “Không đủ! Còn không đủ! Không đủ!"
Canh giờ dần trôi qua, tiếng hét thảm từ sau lưng yếu dần, đôi mắt của Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở ra: “Đủ!"
Vừa nói xong, Tích Cốt Kiếm sau lưng hắn bắt đầu nhanh chóng mọc ra máu thịt, cuối cùng xuất hiện một Lý Hỏa Vượng mới, bắt đầu há miệng niệm chú cùng một lúc.
"Chân không diệu tương pháp vương sư, vô thượng huyền nguyên thiên mẫu chủ, kim quang thước xử, nhật nguyệt tiềm huy, bảo xử toàn thì, quỷ thần thất sắc, hiển linh tung vu trần thế, vệ thánh giá vu diêm phù ... ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận