Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 525: Hoan Hoan (1)

"Tìm ra lai lịch của người này, sau đó nghĩ cách xử lý con thoi này thế nào.”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu, đặt con thoi vào trong túi da bò của dụng cụ tra tấn, quấn chặt lại, quay người lên ngựa.
“Cộc cộc cộc...” Móng ngựa không ngừng nâng lên hạ xuống, theo đó, bùn đất trên mặt đất cũng bắn lên rồi đáp xuống.
Mưa lạnh tạt vào lưng ngựa, cũng tạt vào mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời u ám, sau đó lại tiếp tục nhìn con đường đất ngày càng lầy lội trước mặt.
Trước khi đến đây ngồi xe ngựa, không sợ mưa thì trời quang không mây, đến lúc cưỡi ngựa trở về thì như trời dột, mưa không ngớt lấy một chút.
Lúc này trời đã khuya, lại còn mưa, vốn dĩ không nên cưỡi ngựa, nhưng ở hoàn cảnh này mà dừng lại đứng dầm mưa thì còn tệ hơn, Lý Hỏa Vượng bây giờ cần phải mau chóng tìm một chỗ có thể tránh mưa.
Khi nhìn thấy một lá cờ có chữ "Dịch" bị chà xát đung đưa trái phải dưới cơn mưa, đôi mắt của Lý Hỏa Vượng sáng lên, chân trái giẫm lên bậc yên ngựa, quay người xuống ngựa và đi vào trong.
Trạm dịch là nơi để truyền thông tin quân sự, cũng như cho các quan viên ăn uống, ở trọ và đổi ngựa trên đường trong Đại Lương Quốc.
Khi dịch quan ngáp ngắn ngáp dài cầm đèn mở cửa, liền nhìn thấy yêu bài Giam Thiên Tư được đưa sát đến mặt hắn.
Dịch quan nửa mơ nửa tỉnh lập tức rùng mình một cái rồi hoàn toàn tỉnh hẳn.
Một lúc sau, mã phu tỉnh rồi, dắt ngựa của Lý Hỏa Vượng đi, chăm sóc như cha ruột của mình.
Đầu bếp cũng đã thức dậy, tất cả những món ăn có thể lấy ra được trong trạm dịch đều được mang đến phòng khách của Lý Hỏa Vượng.
“Khà khà, đại nhân, có chuyện gì ngài cứ việc căn dặn.” Nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt của dịch quan khiến Lý Hỏa Vượng nhớ đến cấp trên của mình.
“Đi ngủ đi, không có việc gì thì đừng lại gần phòng ta.”
"Vậy ngài ngủ đi, tiểu nhân cáo lui trước, nếu có chuyện gì, ngài cứ việc gọi một tiếng lão Ngô là được, tiểu nhân lập tức có mặt.”
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, Lý Hỏa Vượng chốt cửa lại, lấy lương khô bị ngấm nước mưa trong túi ra và gặm.
Không có Màn Thầu, cậu không dám tùy ý ăn đồ bên ngoài, lòng đề phòng người không thể không có, cho dù đây là trong trạm dịch của Lương Quốc.
Đang ăn, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía mu bàn tay đang đóng vảy của mình, hình như có thứ gì đó đang động đậy ở đó.
Nhìn kỹ dưới ánh nến, Lý Hỏa Vượng phát hiện đó hình như là một sợi xúc tu màu đen rất mảnh, nó giống như một con giun đất đang không ngừng vặn vẹo trong mạch máu.
Những xúc tu của Lý Tuế đã đến mu bàn tay theo huyết quản rồi, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
"Ta đã nói gì chứ? Ngươi xem, dấu hiệu đã xuất hiện rồi, đây mới chỉ là bắt đầu, Hắc Thái Tuế này sẽ dần dần chiếm lấy kinh mạch toàn thân ngươi. Đến lúc đó ngươi chết chắc, Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi.”
"Làm như ta nói đi, mau ném Hắc Thái Tuế đi!"
Lý Hỏa Vượng nhai lương khô ỉu mềm trong miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Trung đang nói.
"Cha?" Giọng nói của Lý Tuế lại vang lên, trong tiếng ‘cha’ này mang theo chút uất ức và do dự.
Lý Hỏa Vượng thu hồi tầm mắt, bỏ phần lương khô còn lại vào trong túi, trực tiếp thổi tắt nến, lười tắm rửa mà trực tiếp nằm lên giường.
Cậu đã rất mệt, gần như chìm vào giấc mơ ngay khi gáy chạm vào gối.
Lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, Lý Hỏa Vượng hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.
Đang ngủ, Lý Hỏa Vượng đột nhiên bị đánh thức bởi một cơn buồn nôn dữ dội.
“Làm sao vậy?” Lý Hỏa Vượng đi tới bên cạnh túi mình, lấy hồ lô đựng nước ra định uống.
Nhưng vừa mở miệng, nước còn chưa kịp được rót vào, mấy xúc tu đã chui ra khỏi cổ họng.
"Làm gì vậy? Quay về!" Lý Hỏa Vượng không nói còn được, vừa nói, càng nhiều xúc tu chui ra từ trong miệng hơn.
"Lý Tuế! Ngươi đang làm gì vậy!" Lý Hỏa Vượng hét lên trong đầu.
"Cha, ngươi... chưa chết!"
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng cúi người nôn mửa, Lý Tuế được hình thành từ những xúc tu to nhỏ lúc nhúc mang theo dịch nhầy được nôn thẳng ra ngoài, nó nhu động xúc tu, nhanh chóng chui vào dưới gầm giường.
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng dính máu, Lý Hỏa Vượng vô cùng cáu kỉnh nhìn chằm chằm Hồng Trung: “Ngươi không nói thì sẽ chết sao?”
Nói xong, cậu xoay người đi về phía bên giường, nhưng mới đi được nửa đường, Lý Hỏa Vượng liền ôm lấy đầu với vẻ đau đớn, mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Khi cậu định thần lại, mình còn đứng vừa rồi đã nằm trên sàn bê tông lạnh lẽo.
Lý Hỏa Vượng hoảng hốt nhìn quanh, mình vẫn ở dưới gầm cầu, chỉ là ở đây trông có vẻ còn bẩn hơn trước đó.
“Lại trở lại rồi…” Lý Hỏa Vượng bất lực thở dài, xoay người nằm ngửa trên mặt đất, nhìn mạng nhện dưới chân cầu vòm.
Điều vui mừng duy nhất là bên này không còn có mẹ và Dương Na nữa, mình cũng không cần phải cố vướng bận thật giả làm gì, chỉ cần yên tĩnh đợi thời gian trôi qua là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận