Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1190: Bí mật

"Ngươi có bản lĩnh thì hãy giết chết ta đi! Xem xem sau khi ta chết, Quý Tai có tìm ngươi gây phiền toái hay không!" Lý Hoả Vượng dùng hết tinh lực toàn thân, với ý đồ sửa lại thân thể của mình lần nữa.
Nhưng mà một lúc sau, tất cả đều biến mất, từ sự đồng hoá của Ngũ Trí Như Lai, đến các cơ quan bị hỏng mất của hắn, cái gì cũng biến mất hoàn toàn, xung quanh hắn trống rỗng không có cái gì cả.
Ngũ Trí Như Lai cứ như vậy vô cùng đường đột rời đi.
"Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì! Ta con mẹ nó là tới giúp các ngươi mà! Đều điên hết rồi sao? Đều không phân biệt được tốt xấu sao? Đều không thể mở to miệng được sao? Lời cũng không nói ra được! !"
Ngay khi Lý Hoả Vượng nản lòng, đang chuẩn bị quay về nghĩ biện pháp khác, hắn bỗng nhiên phát hiện ra có cái gì đó đang dừng ở nơi vừa rồi Ngũ Trí Như Lai nán lại.
Có thứ gì đó tới, nhưng mà hắn không cảm giác được đó là thứ gì, thứ đó đang ở phương nào, loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, loại đồng hoá đến từ Thiên Đạo đó cũng không có xuất hiện.
"Quý Tai? Là ngươi sao?" Lý Hoả Vượng vô cùng cảnh giác hỏi, bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Hắn không biết cái này có phải là Bạch Ngọc Kinh hay không, nếu quả thật là Bạch Ngọc Kinh, vậy thì bây giờ rốt cuộc là cái gì đang tới, phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Bỗng nhiên Lý Hoả Vượng nghe thấy một cái gì đó thoáng qua trong nháy mắt, loại cảm giác đó vô cùng vi diệu, loại cảm giác đó mang theo một chút quen thuộc, cảm giác ẩn sâu trong trí nhớ.
"Ta đã thấy thứ này rồi, ta đã từng gặp qua thứ này rồi!" Lý Hoả Vượng cố hết sức suy nghĩ, muốn biết rõ đây rốt cuộc là cái gì, nhưng mà hắn càng dùng sức lại càng là không nhớ ra được.
Mà ngay lúc này, đối phương lại một lần nữa xuất hiện, lần này, Lý Hoả Vượng cảm giác được sự to nhỏ của đối phương, thứ này rất kỳ lạ, kỳ lạ vô cùng, giống như lớn đến mức lấn át cả trời đất, vừa giống như nhỏ đến mức cơ hồ không nhìn thấy được.
Lý Hoả Vượng rất muốn nhìn một chút xem cái này rốt cuộc là thứ gì, là một Tư Mệnh khác, hay là cái gì khác? Đáng tiếc mắt hắn đang bị mù, chỉ có thể dùng những cơ quan cảm giác khác.
Nếu như nói là Tư Mệnh thì lại có vẻ không giống lắm, Lý Hoả Vượng cũng không có cảm giác được Thiên Đạo của đối phương đã mãnh liệt đến mức đồng hóa được cảm giác của mình.
Ngay khi Lý Hoả Vượng có hơi mờ mịt đưa tay ra, hắn mò tới một thứ gì đó giống như sợi tóc.
Đợi sau khi vật kia xuất hiện rồi biến mất lần thứ ba, Lý Hoả Vượng chợt bị một lực đạo mạnh mẽ kéo một cái, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
"Cha! Cha?" Lý Hoả Vượng cố hết sức mở mắt ra, thấy Lý Tuế đang vỗ vào mép giường của mình, lo lắng nhìn mình.
"Cha, cha thế nào rồi? Có khỏe không? Ta dùng sức lay cha, cha vẫn bất tỉnh." Lý Tuế cầm khăn lông lau lau mồ hôi lạnh trên trán Lý Hoả Vượng.
"Ta … Ta không sao!" Lý Hoả Vượng che cái đầu đang đau đến mức sắp nứt ra của mình, đi tới cái chậu đồng trước mặt, lấy tay nâng nước lên, dùng sức rửa mặt mấy lần.
Làn nước lạnh như băng kích thích khiến cả người Lý Hoả Vượng giật mình một cái, cuối cùng cũng cảm giác dễ chịu hơn một chút rồi.
"Vật kia rốt cuộc là cái gì? Nó rốt cuộc muốn làm gì?" Lý Hoả Vượng cau mày lo nghĩ, nhưng vào lúc này, hắn chợt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, ngay sau đó hắn ngây ngẩn, trên trán của Lý Hoả Vượng trong nước có bảy con mắt.
Giờ khắc này, Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng hiểu ra thứ sờ giống như sợi tóc kia, khiến hắn cảm giác được cái gì, Thượng Cực Quán Khẩu! Một Thượng Cực Quán Khẩu quá dày đặc!
Rất hiển nhiên, so với Thượng Cực Quán Khẩu có dáng dấp như gốm màu đời Đường hình người kia, thứ mà lần này hắn gặp phải, thân phận hiển nhiên cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Bản thân cũng không có đưa ra được bất kỳ bí mật nào, nhưng mà đối phương lại trực tiếp đưa không cho mình bảy Tư Mật.
"Nó đưa thứ này cho ta … Chẳng lẽ muốn để ta đổi Huyền Tẫn để lấy được biện pháp giúp đỡ Tư Mệnh sao?"
Lý Hoả Vượng càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không bảy Tư Mật, đưa cho hắn hoàn toàn một chút tác dụng cũng không có.
Mặc dù đã đạt được mục đích của mình, nhưng mà trong lòng Lý Hoả Vượng vẫn có chút nghi ngờ, vật kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao phải giúp mình? Nếu như nói là Tư Mệnh, vậy ít nhất nó cũng phải trông coi một Thiên Đạo mới đúng.
"Thượng Cực Quán Khẩu … Bí mật … Thiên Đạo …"
Lý Hoả Vượng trầm tư. "Tư Mệnh trông coi bí mật Thiên Đạo? Nói đến năm mươi điều trong Thiên Đạo, có bí mật Thiên Đạo sao?"
Vấn đề này đã được định trước là không có câu trả lời, Lý Hoả Vượng cố gắng hồi tưởng lại mọi thứ trước đó, ý đồ tìm kiếm câu trả lời từ trong những manh mối đó.
Nhưng ngay khi hắn đang lục lại trí nhớ của mình, hắn bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng, những ký ức mà hắn đã từng trải qua kia, đang biến mất nhanh chóng đến mức khó mà phát giác được! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận