Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 873: Biến thiên (1)

Giờ phút này, Lý Hỏa Vượng có một loại cảm giác kỳ diệu, rõ ràng Cao Trí Kiên cách long mạch rất xa nhưng dường như thành một thể.
Không cần người khác giải thích cái gì Lý Hỏa Vượng cũng có thể biết, đại điển đăng cơ đã kết thúc, Cao Trí Kiên nhận lấy khí vận của Đại Lương, thành hoàng đế Đại Lương đích thực.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng vuốt chuôi Tích Cốt Kiếm, buồn phiền nhủ thầm:
“Gia Cát huynh, có thấy không? Đại Tề của huynh đã được cứu.”
Lý Hỏa Vượng nhớ tiểu cô nương khóc đến tắt tiếng, như thế này thì chắc cô bé ấy cũng có thể sống sót chứ?
Thoạt nhìn hòa thượng còn kích động hơn Lý Hỏa Vượng:
"Đạo sĩ, ngươi làm một việc thiện lớn, cực kỳ lớn! Ngươi cứu nhiều người như vậy, ngươi chết rồi có thể đi Tây Thiên làm Bồ Tát!”
" ... " Thật ra Lý Hỏa Vượng cũng không bài xích chuyện này, hắn chỉ để ý bị Gia Cát Uyên lừa.
Hoàng Phủ Thiên Cang còn ở nơi đó, cầm ngọc giản nói lời mà Lý Hỏa Vượng nghe không hiểu:
"Tư dục hưng thích trí trị, tất đương bỏ cũ lập mới. Sự giai suất do hồ cựu chương, diệc dĩ kính thừa phu trước chí. Tự duy lương đức, thượng lại thân hiền, cộng đồ tân trị ... ".
Mà chuyện này không quan trọng, nếu đã hoàn thành bước quan trọng nhất thì tiếp tục cũng chỉ là làm bộ cho có.
Lý Hỏa Vượng nhìn lần cuối bóng lưng của Cao Trí Kiên, hắn dắt Lý Tuế đi ra ngoài:
"Tuế Tuế, chúng ta đi thôi.”
Nếu hết thảy đều kết thúc, vậy hắn cũng nên đi làm việc của mình, đặc biệt gặp nhau tạm biệt gì đó, đều là đàn ông, Lý Hỏa Vượng không muốn bịn rịn.
"Phụ thân, con đói." Đi ra hoàng miếu, Lý Tuế lặp lại yêu cầu.
“Rồi, ta biết rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm trước, sau khi ăn xong sẽ đi cứu nương của ngươi."
“Vâng!” Lý Tuế vui vẻ không ngừng gật đầu, mái tóc trên đầu cũng nghịch ngợm đung đưa, phối hợp khuôn mặt nhỏ xinh trông rất lém lỉnh.
“”Ngươi còn ở bên trong người chết làm gì, mau chui ra, không sợ xui à?” Lý Hỏa Vượng nói xong định kéo đầu của Lý Tuế xuống.
“A! Không chịu! Không chịu đâu!” Bảy, tám xúc tu chui ra từ trong áo của Lý Tuế, bện ra một cái giỏ bảo vệ chặt chẽ đầu của An Bình công chúa.
“Phụ thân, con thích cái này, chơi vui. Hơn nữa hiện tại con là người rồi, người khác sẽ không sợ con.”
Nhìn thái độ kiên định của Lý Tuế thì Lý Hỏa Vượng buông tay xuống. Hắn không có ý kiến gì, chẳng qua sợ xác chết này thối rữa bốc mùi sinh giòi, đến lúc đó Lý Tuế vẫn ương bướng không chịu bỏ thì càng dọa người hơn.
“Nhưng An Bình công chúa chết lâu như vậy mà trên mặt của Lý Tuế không có chút xíu đốm xác chết nào, chẳng lẽ Hắc Thái Tuế có công năng chống phân hủy?” Lý Hỏa Vượng đánh giá khuôn mặt bóng loáng trắng nõn của nữ nhi, lòng thầm cân nhắc.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười lớn khiến Lý Hỏa Vượng bực mình liếc qua ảo giác Tọa Vong Đạo ở bên cạnh.
“Muốn gì? Ta và Lý Tuế nói chuyện có gì buồn cười?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi chuyện, ảo giác Tọa Vong Đạo không đáp lại, ngược lại ôm bụng cười muốn tắt thở.
"Bệnh thần kinh." Lý Hỏa Vượng lười để ý hắn ta, mang theo Lý Tuế đi hướng cửa cung.
Nhưng tiếng cười lại vang lên, âm thanh rất lớn, vang xa đến gần như bao trùm toàn bộ Thượng Kinh Thành. Trong phút chốc trời đất biến đổi, phong vân vần vũ, mặt đất rung bần bật.
"Lý Tuế, nắm chặt ta!" Lý Hỏa Vượng rút ra Tử Tuệ Kiếm cắm mạnh xuống đất chống cự loại lay động này, cảnh tượng quen thuộc đó khiến lòng Lý Hỏa Vượng trùng xuống.
Loại tình huống này kéo dài khoảng nửa canh giờ mới dần dần ổn định lại.
Lần này đỡ hơn lần ở Đại Tề nhiều, ít nhất cung điện xung quanh không sụp đổ, hắn cũng không lơ lửng trên vực sâu.
Ngay lúc này, tiếng cười kiêu ngạo kia lại vang lên, Lý Hỏa Vượng chú ý tới nguồn gốc đến từ hoàng miếu Đại Lương.
"Ha ha ha ha!"
Dưới ánh mắt khó tin của Lý Hỏa Vượng, tất cả văn võ bá quan thái giám cung nữ, hoàng miếu nguy nga lộng lẫy bỗng nhiên sụp đổ, một bóng dáng dài ngoằng bay lên từ trong cát bụi.
Đó là long mạch Đại Lương, đứng trên đỉnh long mạch quả nhiên không phải người khác, là Cao Trí Kiên mới lên ngồi.
Giờ phút này hắn ta như điên như cuồng, phát ra tiếng cười lớn giống như ảo giác Tọa Vong Đạo ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
“Chuyện này ... rốt cuộc là sao!” Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, lao nhanh đi phương hướng long mạch.
"Ha ha ha! Ngươi thật sự cảm thấy lão đại Xúc Xắc lừa trời lừa đất sẽ chết dễ vậy sao? Ha ha ha! Ngươi hãy suy nghĩ kỹ trong đầu của Cao Trí Kiên có cái gì đi! Ha ha ha ha!" Ảo giác Tọa Vong Đạo nói xong điên cuồng cười lớn.
Nghe lời này trong đầu Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm tòi, bỗng nhiên con ngươi của hắn co rút đến nhỏ nhất. Hai năm trước khi Cao Trí Kiên và Nhị Bính Tọa Vong Đạo đánh nhau, từng có một khối Xúc Xắc bằng sắt bị nhét vào óc của Cao Trí Kiên!
Kết hợp mọi thứ hiện giờ, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng vô cùng khó coi, hắn rốt cuộc hiểu ra phát sinh chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận