Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 528: Lý Tuế (1)

"Bọn họ không có vứt bỏ ta?" Cảm giác hạnh phúc mênh mông dâng lên trong lòng Lý Hỏa Vượng: "Bọn họ không có vứt bỏ ta!"
Lý Hỏa Vượng luôn tự nhủ không thèm quan tâm, nhưng khi nghe được là người trước mặt lén trộm mình khỏi bệnh viện, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện chính mình quan tâm điều này cỡ nào.
Thấy cảm xúc của Lý Hỏa Vượng dần ổn định, Vương Chí Long kêu thảm khóc cầu nói:
“Xin cậu tha cho tôi lần này được không? Tôi bị ma che mắt mới nghĩ ra cách xấu xa này, tôi sai rồi, thật sự sai!”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn Vương Chí Long, cảm xúc kích động nhanh chóng biến mất, hoài nghi mãnh liệt lại dâng lên.
“Ngươi đang nói dối! Nếu ngươi muốn khống chế ta biến ra vàng cho ngươi thì tại sao không bắt ta mà tùy ý bỏ ta giữa đường cái? Nơi này là giả! Là ảo giác!"
Vương Chí Long tuyệt vọng gào lên:
“Tôi cũng muốn bắt cậu, nhưng vấn đề là trói không được! Rõ ràng dây thừng trói tay cậu rồi, vậy mà thoáng chốc lỏng ra, rõ ràng khóa cửa nhưng rồi cậu xuất hiện ở ngoài cửa!”
“Nếu không phải cậu bày ra siêu năng lực này thì tôi còn tưởng đâu cậu là kẻ điên bình thường, sớm từ bỏ rồi!”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút:
“Loại năng lực này ... là năng lực thay đổi vị trí của ta? Trong ảo giác ta cũng có loại năng lực này?"
Nói đến đây Vương Chí Long rốt cuộc òa khóc, vừa khóc vừa tội nghiệp nói:
“Không vớt được một đồng nào, cậu có biết vì cuộc mua bán này mà tôi đã bỏ vào bao nhiêu nghìn không? Vì không để quản lý đô thị bắt cậu đi, biết tôi móc nối bao nhiêu quan hệ không? Tất cả đều là đám này cà mấy chục tấm thẻ tín dụng sắp xếp ra!”
“Ông cố ơi, tôi xin cậu! Làm chút việc tốt, biến ra vàng cho tôi đi, tôi sắp bị tin nhắn đòi nợ buộc muốn nhảy lầu rồi!”
Lý Hỏa Vượng thả tay ra, mang theo một chút hoảng loạn nhìn bốn phía, chuyện gì thế này? Tại sao thế giới này trở nên chân thực quá vậy?
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn vết thương chảy máu trên người, tay phải nâng dao găm lên đâm vào tay trái:
“Cảm giác đau này ... vì sao thật đến thế?”
Dù chỉ có một phần chục nghìn cơ hội là thật, vậy thì Dương Na và mẹ chẳng phải là ... Hơn nữa bọn họ không có vứt bỏ ta, không chừng giờ phút này đang tìm ta!
Tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh, nhấc chân lao ra ngoài, nhưng được một lúc, khi cách ánh sáng gần trong gang tấc thì bước chân của cậu dần dần ngừng lại.
“Nhưng với bộ dạng này của ta, dù tìm được thì sao chứ? Trừ khiến bọn họ tiếp tục thống khổ, khiến ta tiếp tục rơi vào Mê Võng thì có gì khác đâu? Không thể để bọn họ tiếp tục bị ta liên lụy."
Lý Hỏa Vượng rơi vào ủ rũ xoay người lại, bước chân nặng nề lại đi vào vòm cầu:
"Đây là giả, nếu nhận định bên này là giả thì không cần do dự nữa.”
Lý Hỏa Vượng cởi trói cho Vương Chí Long, khiến hắn lấy lại tự do, sau đó cậu nằm xuống đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu.
Vương Chí Long được tự do nhưng không đi giải cứu cho đồng bạn khác, ngược lại do dự một lúc sau thì lại gần Lý Hỏa Vượng.
“Cậu Lý, thừa dịp bây giờ tỉnh táo, tiết lộ cho tôi một chút đi, rốt cuộc cậu có siêu năng lực không?”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không nhìn mọi thứ xung quanh, trong óc suy nghĩ làm thế nào khuyên bảo Lý Tuế quay về bụng của mình.
“Tôi coi camera rồi, cậu tặng hộp vàng cho mẹ của cậu chứa toàn là đá quý! Lấy ra một viên có thể mua một căn nhà!”
“Đá quý thật đúng không? Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không có tiền đăng tin tìm người trên mạng, trên đường.”
“Xéo.”
“Ôi cậu Lý, đừng vậy chứ, nếu cậu thật sự không muốn trở về thì cho tôi ít vàng, tôi về nói với mẹ cậu rằng cậu đã chết, để bà ấy hoàn toàn chết tâm.”
Khi tầm mắt của Lý Hỏa Vượng lại bắt đầu tập trung vào khuôn mặt tràn ngập tham lam của Vương Chí Long thì sát ý lóe qua đáy mắt:
“Muốn vàng chứ gì? Ta cho ngươi!"
Lý Hỏa Vượng lấy trong túi ra dây chuyền vàng lúc trước lấy của tên mập, siết cổ đối phương.
Sau đó cậu đá vào bắp chân của đối phương, nương thế ngã xuống thì siết chặt nhấc lên, Vương Chí Long trợn trắng mắt.
Vương Chí Long liều mạng giãy giụa, vươn tay không ngừng cào tay của Lý Hỏa Vượng, nhưng dù cho mu bàn tay bị đối phương cào be bét máu thì Lý Hỏa Vượng với đôi mắt đầy tơ máu không chút dao động.
Vương Chí Long giãy giụa càng lúc càng mãnh liệt, đã bị siết cho sắc mặt từ hồng biến tím rồi chuyển sang màu đen, Lý Hỏa Vượng hơi con ngươi co rút, chợt phát hiện cảnh này khá giống lúc trước mình giết Tâm Si.
Trong lòng dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ khiến Lý Hỏa Vượng thả lỏng tay ra, cúi đầu run run nhìn đôi tay mình.
Từ khi nào cậu trở nên giết người không chớp mắt?
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu trên nước sông, bên trong là ăn mày quần áo tả tơi thật xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận