Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 372: Phù (2)

Nhưng nếu là người khác đứng chặn phía sau, nếu thật sự gặp phải phiền phức, nói không chừng sẽ thật sự toi đời.
Dưới mệnh lệnh lặp đi lặp lại của Lý Hỏa Vượng, những người khác bắt đầu trèo lên theo dây xích.
Những người khác đều dễ dàng, nhưng khó khăn nhất trong đó vẫn là Hắc Thái Tuế đang không ngừng loi nhoi kia, phải tốn rất nhiều công sức mới buộc được Hắc Thái Tuế không ngừng vặn vẹo vào dây xích để Cao Trí Kiên kéo lên.
Ngẩng đầu nhìn những người khác nắm lấy dây xích và khó khăn trèo lên, vào lúc Lý Hỏa Vượng đang ước chừng xem còn bao nhiêu thời gian, sắc mặt của cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường, cậu đột nhiên xoay người nhìn về phía bóng tối bên trái người mình.
Hàn Phù có chút nhếch nhác đội hai cái đầu dị dạng kia của hắn, đi ra từ trong bóng tối. Đạo bào màu vàng trên người dính rất nhiều máu, rõ ràng là do Lý Hỏa Vượng tấn công trước đó.
Hắn không bước vào trong ánh trăng, mà dừng lại ở nơi giao nhau giữa ánh trăng và bóng tối.
Nhìn Lý Hỏa Vượng đang nắm chặt chuôi kiếm, trên mặt Hàn Phù cười như không cười, nhìn về phía cậu: “Huyền Dương đạo hữu, xem ra những người không quan trọng đều đã đi rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, đều đi rồi.” Năm ngón tay phải của Lý Hỏa Vượng nắm chặt đến phát ra tiếng kêu cót két.
"Lý sư huynh! Phía dưới không sao chứ? Huynh đang nói chuyện với ai vậy?” Tiếng hét của Cẩu Oa vang lên từ cửa hang.
Nghe thấy tiếng vọng trong không gian trên đỉnh đầu, Lý Hỏa Vượng cau mày hét lớn: "Không có gì! Ta đang nói chuyện với ảo giác! Mọi người tiếp tục leo lên đi!"
Sau đó Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn đạo sĩ trước mặt: "Thật ra ngươi sớm đã tới đây rồi đúng không? Đợi lâu như vậy là đang đợi ta chỉ còn lại một mình, ngươi thật sự nghĩ rằng có thể đấu lại ta?”
Hàn Phù lắc lắc đầu, trên mặt mang theo chút đắc ý mà nói: “Haha, ngươi không phát hiện ra mấy đường phù trên kiếm trước đó đều đã bị ta đâm vào trong cơ thể ngươi và bao bọc lấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể ngươi rồi sao?”
Nói xong, hắn duỗi hai tay ra, cùng với việc ống tay áo rộng hai bên không ngừng khua vẫy trong không trung phát ra tiếng vù vù, xoanh quanh Lý Hỏa Vượng, mặt đất tứ phía đột nhiên hiện lên một bức quỷ họa phù cực lớn dài ba trượng.
Lá bùa có màu ố vàng như răng trong miệng bọn họ vừa mới xuất hiện, cả người Lý Hỏa Vượng đều bị bao bọc vào trong, ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy không thể di chuyển được.
"Úm đề đát tần na cấp cấp lợi nhiếp!"
Cùng với một tiếng kêu trầm thấp của Hàn Phù, bức cự phù trên mặt đất kia giống như sống dậy, từng dòng đen vàng đan xen vặn vẹo lập tức bò đầy trên cơ thể Lý Hỏa Vượng, thuận theo vết thương chui vào trong.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bị đóng băng tại chỗ không nhúc nhích được nữa, trên khuôn mặt Hàn Phù lộ ra chút đắc ý: “Tâm Tố sống dễ dàng giành được như vậy, rõ ràng là rất dễ bắt, thật sự không biết tại sao những người kia lại nói đối phó với Tâm Tố khó khăn.”
"Bọn họ thì biết cái gì? Tâm Tố hiếm như vậy, một đám người chưa từng nhìn thấy heo lại ở đó bàn bạc xem giết heo thế nào, chắc chắn là bàn không ra cách gì rồi.” Cái đầu nhỏ bằng nắm tay kia của Hàn Phù kẻ xướng người họa với cái đầu còn lại của mình.
Hàn Phù bước qua đó, tiếp tục bình luận về Lý Hỏa Vượng đang đóng băng tại chỗ kia: “Tâm Tố này, nhìn từ bên ngoài cảm thấy không có gì khác, tại sao lại hiếm như vậy nhỉ, nên bán cho ai đây?”
"Bán cho người khác không thích hợp nhỉ? Nói không chừng người khác nhìn thấy chúng ta thực lực thấp, cướp mất Tâm Tố của chúng ta, không bằng để cho mình dùng.”
"Cái này dùng thế nào? Trực tiếp lột sạch rồi ném vào nồi nấu lên ăn sao? Chỉ nghe nói Tâm Tố hiếm lạ, cũng chưa nghe nói hiếm lạ chỗ nào, hay là bán đi.”
"Không biết hiếm lạ chỗ nào thì ai biết được giá cả? Ngộ nhỡ chúng ta bán lỗ thì sao? Trở về hỏi sư phụ đi, ông ta thấy nhiều biết rộng.”
"Vậy ngộ nhỡ sư phụ giết chết chúng ta để cướp Tâm Tố của chúng ta thì làm thế nào?”
Trong khi hai cái đầu của Hàn Phù vẫn đang thảo luận về cách xử lý đối với Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng đang đông cứng đột nhiên giơ tay ra.
Trong tình hình Hàn Phù chưa phản ứng lại, “phập” một tiếng, cậu đâm thanh trường kiếm vào bụng đối phương.
"Chuyện này... chuyện này làm sao có thể. Rõ ràng ta đã phong ấn hắn...” Khóe miệng từ từ rỉ máu, Hàn Phù nhìn Lý Hỏa Vượng đầy hung bạo trước mặt một cách khó có thể tin được.
"Tiểu tử! Học nghệ không thông thì đừng bắt chước người khác đi cướp!" Cùng với một tiếng quát trầm thấp của Lý Hỏa Vượng, cậu trực tiếp dựng dọc thanh trường kiếm đã đâm vào bụng hắn, hai tay nắm chuôi kiếm đột nhiên dùng sức hướng lên trên, lưỡi kiếm cắt đứt rốn, chém thẳng từ dưới lên trên phía đầu.
Đã đến lúc này rồi mà Hàn Phù vẫn không chịu từ bỏ giãy giụa, giơ hai tay mình lên định kháp quyết, nhưng vừa mới đặt lên ngực thì trường kiếm của Lý Hỏa Vượng cũng đã cắt tới rồi.
Cùng với máu bắn tung tóe, mấy đầu ngón tay bị đứt lìa cũng văng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận