Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1117: Hư (1)

Dương Na đưa tay sờ soạng trong túi Lý Hỏa Vượng, lấy ra mấy vỉ thuốc, nhận lấy một cốc nước mà Trần Hồng Du, chậm rãi đút cho hắn.
Thấy Lý Hỏa Vượng uống thuốc xong cảm xúc ổn định hơn rất nhiều, những người khác lúc này mới chậm rãi tản ra.
Ngũ Kỳ cầm lấy thuốc Lý Hỏa Vượng uống, nhìn nội dung trên giấy bạc phía sau, lại thả trở về.
“Đợi chút.” Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc lắc đầu, một lần nữa đứng lên: “Để ta và Triệu Lôi nói chuyện cẩn thận!”
“Được rồi được rồi, nghỉ một lát đi, cậu cũng đừng dày vò nữa.” Ngũ Kỳ vội vàng đỡ hắn, kéo hắn ngồi xuống lần nữa: “Có bệnh thì đừng cố gắng chống đỡ, loại chuyện này cứ để Thanh Vượng Lai làm là được.”
“Ta không có bệnh!”
“Được, cậu không có bệnh cậu không có bệnh.” Trần Hồng Du cũng ở một bên phụ họa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh: “Này! Bây giờ không phải lúc nói chuyện, nên đi thôi! Có người, tiếng súng vừa rồi hình như động tĩnh hơi lớn!”
Tiền Phúc từ cửa nhanh chóng đi xuống, truyền đạt tin tức này với những người khác trong phòng.
Nghe nói như thế, Thanh Vượng Lai không phí lời nữa, túm lấy Triệu Lôi dẫn theo những người khác, phóng về phía cửa.
Đợi những người khác ào ào bám theo, bọn họ khóa chặt cửa lớn, ngồi lên xe RV của Ngũ Kỳ nhanh chóng rời khỏi nơi hẻo lánh này.
Ngũ Kỳ nhẹ giọng nói gì đó bên tai Thanh Vượng Lai, Thanh Vượng Lai nói với Lý Hỏa Vượng: “Gây ra chuyện hơi lớn, để rửa sạch hiềm nghi, mọi người về trước chờ một chút.”
“Bên phía anh có tình huống, nhắn tin cho tôi qua wechat.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Triệu Lôi đang ngồi xổm trên mặt đất, trầm mặc gật đầu.
Thanh Vượng Lai đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, lại vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, nếu bọn họ đã muốn lén lút, như vậy khẳng định bọn họ cũng không dám quang minh chính đại làm gì anh.”
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn anh ta: “Cũng kiếm cho ta một khẩu súng.” Sau khi nhìn thấy vũ khí của đối phương, Lý Hỏa Vượng đã không còn thích dùng vũ khí lạnh nữa.
“Được, cho anh.” Thanh Vượng Lai lấy ra một khẩu súng từ phía sau đưa tới.
Lý Hỏa Vượng nhận lấy nhìn một chút, bất mãn ném sang bên cạnh: “Ta không cần bật lửa.”
“Ha ha.” Thanh Vượng Lai cầm lấy súng cất đi: “Thứ này anh chưa từng luyện qua, dùng dễ làm mình bị thương, chờ bớt chút thời gian tôi dạy anh.”
Lý Hỏa Vượng cũng không để xe dừng trước cửa khu dân cư, cách một con phố liền thả xuống, hai người khoác tay đi về phía khu dân cư.
“Hỏa Vượng, không sao chứ?” Dương Na vẫn có chút lo lắng.
“Không sao, ta có thể có chuyện gì, ta rất tốt.” Lý Hỏa Vượng nói xong bước chân nhanh hơn một chút, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía xe RV lại lạnh xuống.
“Tuy rằng chúng ta là đồng minh với bọn họ, nhưng đừng hoàn toàn tin tưởng bọn họ, lời bọn họ nói chỉ có thể tin bảy phần để lại ba phần.”
“Cái gì?”
“Triệu Lôi nói không sai, Thanh Vượng Lai là người thông minh, tên này ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ sợ chỉ có chính anh ta biết.”
“Về phần quan hệ dây mơ rễ má của những người khác, ta cũng không biết, nhưng ta biết, ở trong bệnh viện tâm thần, cho dù là bệnh nhân tâm thần, cũng sẽ có tính toán của riêng mình.”
Tứ Tề, Huyền Đài Sơn, Dương Minh Tự, Đại Hùng Bảo Điện.
Cùng với âm thanh của vũ khí sắc bén cắt vào máu thịt, Lý Hỏa Vượng nhìn hòa thượng da đen trước mắt bị mình chém thành hai đoạn, dòng nước đen chảy ra từ bên trong sắp sửa che lấp mặt ông ta.
Cảm thấy nước đen có gì đó không ổn, bốn xúc tu chống đỡ mặt đất trên lưng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rụt lại, để nước đen lướt qua trước mặt hắn chỉ cách một mi li mét.
“A...” Lý Hỏa Vượng đứng trong đại điện cả người tràn ngập sát khí hơi hé miệng, chậm rãi hà ra một ngụm huyết khí từ sâu trong cổ họng.
Hắn của giờ phút này bị đứt một tay, nhưng lại đồng thời cầm ba thanh kiếm, phía sau hắn là thi thể hòa thượng chi chít dày đặc.
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt dữ tợn dùng hai mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Kim Thân Đại Phật ở đằng xa.
Kim Thân Đại Phật đeo vải đen trên vai kia ngồi xếp bằng trên bàn thờ, biểu cảm không buồn không vui, nhưng cống phẩm máu thịt bày ở trước mặt hắn ta lại làm cho người ta sởn gai ốc.
Chưa kể đến việc chùa miếu này hoàn toàn đầu quân cho Pháp Giáo, vậy mà còn tạo Phật thân cho Vu Nhi Thần! Càng quỷ dị hơn là, bọn họ là tăng binh lại có thể sử dụng công pháp Binh Gia, nơi này là một mớ phiền phức lớn, phải mau chóng diệt trừ.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, cầm kiếm phóng về phía Đại Phật kia, lúc sắp vọt tới trước mặt bàn cống phẩm, chân phải hắn chợt đạp, đẩy thân thể hắn lên giữa không trung.
Ngay sau đó chân trái của hắn cũng tự dưng đạp ra, đẩy thân thể của hắn lên cao một chút.
Chân trái chân phải đong đưa qua lại, đẩy Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt tượng Phật kia, ngay sau đó hắn cắn chặt răng giơ Tử Tuệ Kiếm trong tay lên chém tới trên đầu Phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận