Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 824: Bí mật (1)

Có lẽ đợi đến khi công pháp tu chân của mình đại thành, có thể biến toàn bộ những người này thành thật, để những người này rời xa mình.
"Không... Không... Không..." Lời nói của Kim Sơn Trảo khiến Lý Hỏa Vượng nhìn về phía ông.
Lúc này, Kim Sơn Trảo đứng ở đó, hai tay chống trên mặt đất, mỉm cười nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Được... được... được!" Kim Sơn Trảo nói mấy câu ‘được’, kéo lê nửa cơ thể kia đi tới trước mặt Thu Ngật Bão, vỗ vỗ nhẹ bắp chân của nàng ta, yên lặng an ủi.
Lý Hỏa Vượng không nói gì, tăng nhanh tốc độ, chạy về hướng mà Gia Cát Uyên nói.
Mặt trời trên đầu dần dịch chuyển, cùng với việc Lý Hỏa Vượng càng lúc càng đến gần cái gọi là Thượng Cực Quán Khẩu, vẻ mặt của hắn càng lúc càng trở nên nghiêm túc.
Xung quanh, thân cây bị bong tróc càng lúc càng thưa lại, Lý Hỏa Vượng đi dọc theo lòng sông khô cạn, khi sắc trời dần dần tối, một chiếc hố sụt cuối cùng cũng xuất hiện phía cuối lòng sông.
Đứng trên miệng hố nhìn xuống, dường như là vì khô hạn, một vũng đầm sâu không thấy đáy ẩn nấp ở nơi sâu nhất.
Nhìn thấy Gia Cát Uyên ở bên cạnh, Lý Hỏa Vượng cau mày hỏi: "Đây chính là Thượng Cực Quán Khẩu sao?"
"Không phải, bởi vì lúc này là giờ Tý, vì vậy hiện tại Thượng Cực Quán Khẩu đang trốn ở trong nước này, qua giờ Tý, nó sẽ ở nơi khác.”
“Vậy mà lại giống như luyện đan, còn có yêu cầu về thời gian.” Lý Hỏa Vượng nào dám chậm trễ, từ bên cạnh ôm lấy một tảng đá lớn, lao về phía đầm nước trong hố sụt kia.
Hai tiếng "ùm", Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế rơi xuống nước, còn chưa kịp hít một hơi thật sâu thì tảng đá trong ngực đã kéo hắn chìm xuống.
Nước trong đầm nước sâu rất lạnh, lạnh đến nỗi chân tay Lý Hỏa Vượng tê dại, xung quanh tối đen như mực, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trơn mịn quét qua sau gáy mình, nhưng hắn lại không biết đó là thứ gì.
Lý Hỏa Vượng nghiến răng và giải phóng một tay, lấy ra một viên đá huỳnh quang từ trong ngực.
Cùng với việc ánh sáng xanh mềm mại chiếu sáng xung quanh, bóng tối và một số thứ trong bóng tối nhanh chóng rút đi.
Lý Hỏa Vượng vẫn đang ôm lấy tảng đá và chìm xuống, cái đầm này sâu hơn hắn tưởng tượng.
Hắn ra hiệu hỏi Gia Cát Uyên ở bên cạnh, Gia Cát Uyên trong làn nước hồ lạnh đến buốt xương mở miệng nói: “Lý huynh đừng hoảng, thả lỏng, nơi ẩn náu của Thượng Cực Quán Khẩu kín đáo dị thường, tà túy gì đó hoàn toàn không tìm thấy được, vì vậy sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng mới cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục chìm xuống dưới.
Trong hồ nước tối tăm và lạnh lẽo, không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng hét thảm của Thu Ngật Bão không ngừng vang lên.
"A a a! Ta sắp chết đuối rồi! Ta sắp chết đuối rồi!" Nàng ta liều mình vùng vẫy về phía mặt nước ngày lúc nhỏ càng nhỏ phía trên, hai tay giơ cao tã lót, cố gắng đưa chiếc tã càng gần mặt nước càng tốt.
Dưới đầm nước sâu lạnh lẽo tối tăm, sau thời gian hai chén trà, Lý Hỏa Vượng nén hơi đến đỏ bừng mặt, hơn nữa còn có chút trở nên tím tái.
Nhưng hắn vẫn đang tiếp tục chìm xuống, như thể đầm nước sâu không có điểm kết thúc vậy.
Hắn có chút lo lắng nhìn Lý Tuế bên cạnh, phát hiện so với mình, nó rõ ràng vô cùng tự tại, không có chút vẻ không thích ứng nào.
Các xúc tu trên khắp cơ thể đang khuấy động trong nước, tùy ý bơi lội như một con cá.
“Lý huynh, cố gắng một chút, sắp tới rồi!” Gia Cát Uyên nhìn xung quanh, như muốn tìm kiếm thứ gì đó trong bóng tối.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng gần như sắp không thể nín thở nổi nữa, một ngôi miếu đung đưa theo sóng nước xuất hiện ở bên trái hắn.
"Là ở đó!"
Lý Tuế ôm lấy Lý Hỏa Vượng, các xúc tu trên người đồng thời đẩy ra sau, mang theo hắn nhanh chóng đến gần ngôi miếu tự.
Khi Lý Hỏa Vượng đâm vào ngôi miếu, cả ngôi miếu lắc tư và phân tản ra, một hố đen xuất hiện trước mặt hắn.
Ném hòn đá trong ngực đi và chui vào hố đen, ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng chui ra từ trong một vũng nước suối, hít thở gấp gáp, bên trong cái hố này vậy mà lại là một cái động ngược, bên trong có không khí.
“Khụ khụ...!” Lý Hỏa Vượng ho kịch liệt, miệng phun ra nước suối, bơi đến mép nước rồi bò dậy.
Không kịp nghỉ ngơi một lúc, hắn toàn thân ướt sũng, giơ đá huỳnh quang lên cao, nhìn về phía mọi thứ trong hang động.
Nhưng vào lúc này, hắn không nhìn thấy gì cả, trước mặt chỉ là một vách tường nham thạch xám xịt.
"Lý huynh, quay đầu.”
Lý Hỏa Vượng vừa quay người lại liền nhìn thấy những gợn sóng lăn tăn trong vũng nước mà mình bước ra dần dần ngưng tụ ra hình ảnh phản chiếu của chính mình.
“Đây không phải hình ảnh phản chiếu của mình!” Lý Hỏa Vượng cảm nhận được phía sau gáy lạnh toát, nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng trong nước mặc dù đang mặc đạo bào màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ tiền đồng nhưng màu sắc của hắn trông vẫn rất cổ quái, nếu bắt buộc phải miêu tả thì đó chính là một Đường Tam Thải hình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận