Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 576: Tư Mã Lam

Tư Mã Lam nghe con chim của mình nói ra lời này thì biểu cảm nghiêm túc rất nhiều, dường như nghĩ đến một số chuyện không tốt.
Hắn đã nhìn ra, có phải là tà tu hay không quyết định bởi kẻ đó có làm ảnh hưởng sự ổn định của Đại Lương Quốc không, ngược lại dù làm việc khốn nạn cỡ nào vẫn là danh môn chính phái.
Lý Hỏa Vượng không hỏi tiếp, đại loại là một tông môn tách riêng ra, so với chuyện của người khác thì hắn nên lo cho bản thân còn hơn.
Nếu đã biết Bắc Phong là Tâm Tố có thể thoát khỏi ảo giác thì kế tiếp phải tìm cách biết Bắc Phong đang ở đâu, nên làm sao lấy được biện pháp thoát khỏi ảo giác của ông ta.
Hợp tác? Lựa chọn này lập tức bị Lý Hỏa Vượng vứt bỏ, không thể tin Tọa Vong Đạo, hơn nữa nếu bị bọn họ biết được thân phận Tâm Tố của hắn thì về sau không có ngày bình yên.
Điều duy nhất có thể làm là nghĩ biện pháp tìm được Bắc Phong, cứng rắn moi cách từ miệng của người này.
Còn về moi như thế nào thì Giam Thiên Tư là cây cờ lê quan trọng nhất mà hắn có thể tìm được lúc này, nếu không thì hắn tốn bao nhiêu công sức lẻn vào Giam Thiên Tư này làm cái gì?
Đi dọc hành lang một lúc, Lý Hỏa Vượng nhạy bén nghe được từ bức tường phát ra một số âm thanh đặc biệt.
Là tiếng gỗ va chạm, tiếng loài chim vỗ cánh, tiếng bước chân dồn dập của con người.
Lý Hỏa Vượng không để ý, đi theo Tư Mã Lam tiến lên trước, cũng ngay lúc này, một người đàn ông ăn mặc như thái giám khiêm tốn cúi đầu, dán sát tường lặng lẽ đi qua.
Khi lướt qua vai Lý Hỏa Vượng, người này vuốt góc tường, bức tường bỗng nhiên mở ra.
Ngay trong nháy mắt này, Lý Hỏa Vượng trông thấy động tĩnh bên trong, bên bệ cửa sổ rộng rãi ở phương xa, muôn hình muôn vẻ loài chim không ngừng bay lên và đáp xuống.
Thái giám chờ ở một bên cởi tờ giấy buộc trên chân chim, nhét vào ống trúc nhỏ chạy dọc xuống sợi chỉ, rơi vào một cấu tạo kỳ lạ ghép từ trúc. Nhìn kỹ thì thứ đó giống con nhện cắm đầy ống trúc.
Nhưng con nhện trúc này rõ ràng có chút mốc meo, một ít mốc kích cỡ lớn nhỏ khác nhau bám vào nó. Không chỉ là bề ngoài, bánh răng gỗ không ngừng chuyển động ở bên trong cũng lấm tấm vết mốc.
Cùng với tiếng ken két, giấy cởi từ chân chim thông qua đường ống ‘nhện’ bên trên chạy vào tay đám thái giám ở bốn phía.
Đám thái giám này cực kỳ quen tay cởi tờ giấy ở trước mặt, xếp ngay ngắn, xoay người bỏ vào cái hộp vuông nhỏ giống như quầy đựng thuốc ở sau lưng.
Thái giám, thư, nhện trúc, động tác nhanh nhẹn, làm theo thứ tự bổn phận của mình.
Trong khi Lý Hỏa Vượng suy tư về tin tức bao hàm trong đó thì Tư Mã Lam đi ở phía trước bỗng nhiên quẹo trái, dọc theo cánh cửa đóng kín đi xuống dưới.
“Nhớ kỹ dấu ấn, hưu môn, sinh môn đều được, đừng đi nhầm.”
Tư Mã Lam dùng tay đẩy mạnh, đại đường âm u hơi mông lung hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Trong đại đường bày đặt rất nhiều bình phong phản chiếu những cái bóng hoặc ngồi hoặc đứng, chứng minh phía sau mỗi bình phong đều có người, nhưng âm thanh của họ quá nhỏ, dù là Lý Hỏa Vượng cũng nghe không rõ ràng bọn họ nói cái gì.
Đi giữa những bóng người, và tiếng rào rào như rừng cây, Lý Hỏa Vượng cảm giác rất quái đản, nơi này thật sự là Giam Thiên Tư chứ không phải chợ quỷ?
Nói thật, lúc mới đi vào thì tim của Lý Hỏa Vượng đập rất nhanh, sợ bị nhận ra thân phận, nhưng may mà dù có nhiều biến cố nhưng không hiểm nguy, con thoi của Gia Cát Uyên cực kỳ hữu dụng.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, hắn phát hiện nơi này khác với phía trước, bình phong và cây cột ở bốn phía đều lấm tấm vết mốc, khiến đại đường vốn nên khí phái trông hơi dơ bẩn và cũ kỹ.
Lý Hỏa Vượng giả vờ lơ đãng hỏi:
"Tư Mã huynh, nơi này bình thường hay có hồi nam phong sao? Chỗ nào cũng lên mốc.”
- Giải thích, "nam phong" là hiện tượng dòng khí phía đông lưu động từ dưới lên trên, gió trước khi lên bờ thì bị phía bắc ảnh hưởng, sau khi lên bờ sẽ thổi qua phía nam. Hết giải thích.
“Có lẽ vậy, trước kia không có, chỉ bắt đầu từ đầu năm nay.”
Tư Mã Lam nói xong dùng tay chỉ hướng đằng trước: "Lần đầu tiên tới, đi Linh Đài Lang kia đánh dấu xong rồi ta nói tỉ mỉ với ngươi hơn.”
Lý Hỏa Vượng nhìn theo hướng chim bay đi lập tức thấy một người đàn ông đứng ở phương xa, tay trái chắp sau lưng, biểu cảm nghiêm túc bấm đốt tay.
Người này mặc trường bào, tướng mạo bình thường, còn đứng sau cái quầy giống như trong hiệu cầm đồ.
Nếu không phải ở nơi như vậy, Lý Hỏa Vượng thậm chí cho rằng đối phương là tiên sinh kể chuyện trong quán trà kể chuyện.
"Nam Cung, có một Canh Kỳ đến, cho đánh giấu đi.” Chim của Tư Mã Lam bay đến cạnh bàn, dùng mỏ mổ mặt bàn.
Người đàn ông bấm đốt tay không thèm nhìn Lý Hỏa Vượng, rút tay chắp sau lưng ra:
“Đưa yêu bài đây.”
Người đàn ông họ Nam Cung vuốt hoa văn trên yêu bài rồi ném trở về:
“Ưm, Nhĩ Cửu phải không? Nhị Ngưu trước khi đi đã báo với ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận