Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 322: Vảy đen thịt thối (1)

Sau khi lớp giáp cứng rắn bị xé toạc, tiếp theo đó là thân thể của Bành Long Đằng, máu thịt dưới sự cắn xé của hàm răng sắc nhọn, bắt đầu lộ ra xương trắng phía dưới.
Khi nhìn thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi, Lý Hỏa Vượng vốn gần như gồng mình chống đỡ dựa vào ý thức, nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.
Một câu nói cuối cùng của cậu trước khi hôn mê chính là: "Mau đi cứu Cao Trí Kiên."
Trong mơ hồ, Lý Hỏa Vượng rơi vào trạng thái cận kề cái chết, ý thức của cậu vô cùng mơ hồ.
"Mệt quá, không, ta không thể bỏ cuộc, có người đang đợi ta.”
"Người khác đã trả giá đắt như vậy để cứu ta, ta tuyệt đối không thể chết.”
"Là ai? Là ai đang nhìn ta? Ngươi là ai?”
Không biết qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng yếu ớt đến cực điểm chậm rãi mở con mắt kia ra, cảm giác lay động quen thuộc của cơ thể khiến cậu biết rằng mình đang nằm trên xe bò.
Hắn chuyển tầm mắt xuống dưới, phát hiện Bạch Linh Miểu hai mắt có chút đỏ, đang cầm một cái vò, dùng vải bông nhúng nhúng thứ gì đó giống như bơ, nhẹ nhàng thoa lên người mình.
Lý Hỏa Vượng cố gắng mở đôi môi đang dính chặt vào nhau, từng tia máu chảy ra từ khóe miệng cậu: "Cao Trí Kiên thế nào rồi?"
Giọng nói khàn khàn của cậu khiến cơ thể Bạch Linh Miểu run lên, cô ấy ôm chiếc vò trong tay tiến sát về phía đầu của Lý Hỏa Vượng, nước mắt lại ngưng tụ trong hốc mắt cô ấy.
"Cao Trí Kiên đâu?" Lý Hỏa Vượng hỏi lại, người hiện tại cậu lo lắng nhất chính là Cao Trí Kiên bị treo trên cự kích kia.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên lau những giọt nước mắt vì kích động kia: “Đệ ấy không sao, muội đã nhờ Tiên gia cứu đệ ấy xuống rồi. Một kích đó không đâm trúng vào chỗ trọng yếu của đệ ấy.”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lý Hỏa Vượng cười, cậu vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng lại bị Bạch Linh Miểu vội vàng cản lại.
"Lý sư huynh, hiện tại huynh không thể động đậy, muội đang bôi mỡ chuột cho huynh. Mẹ muội đã từng nói, mỡ chuột trị vết bỏng là tốt nhất.”
Lý Hỏa Vượng làm theo lời cô ấy dặn, toàn thân cháy đen nằm trên xe ngựa, chờ đối phương bôi mỡ hết lần này đến lần khác.
Thông qua lời kể của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng đã biết được mọi chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê bất tỉnh.
Không ai biết rốt cuộc Bành Long Đằng đã tu luyện cái gì, tại sao không có đầu mà cũng có thể di chuyển, điều này cũng không ai biết cả.
Điều duy nhất biết được là tên đao phủ nhuốm đầy máu trên tay này cuối cùng cũng chết rồi, đây cũng coi là thay trời hành đạo.
Xương của Bành Long Đằng rất cứng, không thể chia cắt thi thể, đợi đến khi tất cả máu thịt của nàng ta đều bị xé nát, hoàn toàn biến thành một bộ xương, lúc này nàng ta cuối cùng mới không còn cử động nữa.
Những người khác đã thoát khỏi nguy hiểm, vội vã vượt qua cửa khẩu, tiến vào địa giới của Thanh Khâu, tránh cho những tên tặc phối quân còn lại đến báo thù.
Trong xe bò yên ắng một hồi, Bạch Linh Miểu có chút do dự nói: "Lý sư huynh, thần thông có thể khiến tay mọc ra lại kia của huynh, có thể dạy cho Tiểu Mãn tỷ không? Cánh tay kia của tỷ ấy không còn nữa rồi.”
"Mặc dù trên miệng tỷ ấy luôn nói không sao, thế nhưng tỷ ấy mới mấy tuổi như vậy, ngày tháng sau này còn dài lắm.”
“Không được!” đối diện với thỉnh cầu của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng trả lời chắc như đinh đóng cột.
Nhìn thấy trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra sự ấm ức, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh hơi thở, giải thích nói: “Vốn dĩ chính là không có thần thông gì, chỉ có gặp trắc trở đến cùng cực, tin ta, so sánh với những trải nghiệm những chuyện này, mất một cánh tay không là gì cả.”
Muốn giành được sự chú ý của Ba Hủy, nhất định phải chịu hai tầng đau khổ về tinh thần và thể xác.
Lý Hỏa Vượng đã trải qua hai lần, cậu biết rõ muốn đạt tới trình độ đó, cần phải trải qua những gì.
Cậu không muốn để cho loại trải nghiệm tuyệt vọng kia xuất hiện trên người đồng đội.
Nếu không cậu thật rất sợ Xuân Tiểu Mãn sẽ điên mất.
“Ồ. Muội chính là cảm thấy đáng tiếc thay Tiểu Mãn tỷ, tuổi còn trẻ như thế liền mất đi một cánh tay....”
“Yên tâm, sau này sẽ nghĩ cách, thế giới này không nói đạo lý như thế, luôn có cách có thể nối tay của nàng lại.”
Lý Hỏa Vượng nói, không biết là tự an ủi mình hay là an ủi Bạch Linh Miểu.
Lúc nói đến đây, Lý Hỏa Vượng dùng sức ngửi ngửi: “Ngươi có ngửi thấy không? Sao lại có một mùi thối.”
“Lý sư huynh, trên người huynh có chút thịt chết thối rữa đương nhiên sẽ thối rồi.”
“Thối rữa, thối rồi?”
Đột nhiên nghe thấy tin tức này, Lý Hỏa Vượng cười, cậu là cười thật lòng.
Thối rữa trở lại, ở thế giới này, Thiên Đạo quỷ quyệt kia đã khôi phục bình thường rồi.
Nếu thối rữa đã trở lại, một ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu của Lý Hỏa Vượng.
Nếu như thối rữa đã trở lại, như vậy sư thái có phải cũng có thể sống lại hay không? Lý Hỏa Vượng phỏng đoán lung tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận