Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 254: Hỗn chiến (1)

Đan Dương Tử đã đi ra, cậu không có lần tiếp theo.
Leng keng!
Dao găm dính đầy máu rơi xuống đất, Lý Hỏa Vượng lảo đảo giơ tay cắm vào trong vết thương.
"A a a!"
Lý Hỏa Vượng hét chói tai, một gối quỳ dưới đất, mu bàn tay nổi gân xanh nhấn mép rách xé mạnh, nội tạng trong người lộ ra trong không khí lạnh lẽo.
"Mộc can!"
Gan đỏ thẫm bị Lý Hỏa Vượng móc ra như moi rác ném xuống Đại Thiên Lục.
Sợi rễ màu đỏ từ Đại Thiên Lục chui vào trong, khiến lá gan không được cung cấp máu phục hồi sức sống.
Càng nhiều rễ duỗi ra đâm vào đầu gối của Lý Hỏa Vượng, chui sâu vào.
"Kim phế!" Lại là một bộ nội tạng bị ném xuống Đại Thiên Lục, cành rễ vươn ra càng lúc càng thô.
"Thổ tỳ!"
Ngoài hang vang tiếng sấm nổ, hơi thở nào đó khuếch tán trong hang, mọi thứ quanh Lý Hỏa Vượng bắt đầu vặn vẹo.
Tất cả những người có mặt đều biến thành quái vật thịt khủng bố, Đại Thiên Lục ở dưới đất cũng biến thành từng con sâu mấp máy xâu chuỗi với nhau.
"Thủy thận!" Lúc này đám giáo chúng Áo Cảnh Giáo tính xông lên ngăn cản, nhưng vừa lại gần thì tất cả Đại Thiên Lục trên người họ bay ra, trải dài quanh Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lấy hết những khí quan trong người, cậu cười càng tươi.
Đau, đau lắm, nhưng cậu siêu vui vẻ, bởi vì cậu sắp chết. Chỉ cần chính mình chết rồi, sẽ không còn cảm giác đau, Đan Dương Tử sẽ không thể khống chế thân thể của mình.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, âm thanh tràn ngập đau buồn giận dữ cùng với máu phun ra khỏi miệng:
"Còn có cuối cùng ... Hỏa tâm!"
Trái tim liên tục co thắt trong tay Lý Hỏa Vượng, cậu đập mạnh xuống đất, Đại Thiên Lục có được ngũ tạng tức là có sinh khí, nó sống lại.
Khi Lý Hỏa Vượng hoàn toàn hiến tế cho Ba Hủy nội tạng mấu chốt nhất thì thân thể của cậu chỉ còn lại một cái xác rỗng, đồng tử dần dần phóng đại ngã xuống đất.
Nhưng mọi thứ chưa chấm dứt, đây không phải Thương Khương Đăng Giai triệu hoán Ba Hủy, mà là nghi thức khác ghi trên Đại Thiên Lục, Trí Nhuận Ngũ Hành.
Giờ này khắc này, đã hoàn thành hiến tế, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những khúc thịt trên Đại Thiên Lục nhanh chóng tụ tập, chui vào thân thể trống rỗng của cậu.
Không lâu sau, Lý Hỏa Vượng lúc nãy còn như cái bao rách lại lần nữa bị lấp đầy, hơn nữa còn không ngừng phồng ra.
Những con sâu thịt tùy ý chui trong người Lý Hỏa Vượng, không bỏ qua khoảng trống nào.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo chống kiếm đứng lên, cúi đầu nhìn đám sâu mấp máy trong khoang ngực bụng mở rộng của mình.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được xúc cảm những con sâu giống hải tràng trong người mình.
Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, Lý Hỏa Vượng cảm giác đám sâu đã biến thành một phần của mình, cậu thậm chí cảm nhận lực lượng kỳ lạ ẩn chứa trong đám sâu này.
Lý Hỏa Vượng đã có chút phân không rõ, vài thứ kia rốt cuộc là sau hay một phần của chính mình.
Càng quan trọng là, Lý Hỏa Vượng không còn cảm giác đau, không một xíu nào.
“Chờ thời gian nghi thức chấm dứt chắc ta sẽ được chết?”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút kiếm, những con sâu trong bụng dọc theo đạo bào mấp máy bò lên tay cụt.
Trong vài giây, Lý Hỏa Vượng có tay trái mới từ sâu thịt chồng chất hình thành.
Thử tay mới của mình, Lý Hỏa Vượng vừa lòng gật đầu, lại nhìn năm vị Tọa Vong Đạo ở phương xa đánh túi bụi với Đan Dương Tử.
Ở trong mắt Lý Hỏa Vượng hiện giờ Đan Dương Tử vẫn là bộ dạng đáng sợ kia, mặt của năm người kia thì hoàn toàn biến thành hình dạng quân mạt chược bằng thịt.
Nghĩ đến mình sắp chết, trái tim của Lý Hỏa Vượng ngược lại bình tĩnh, cậu cầm kiếm đi hướng bọn họ.
Lý Hỏa Vượng xông tới vung kiếm chặt cái đầu chính giữa của Đan Dương Tử.
"Sư phụ chớ hoảng sợ, đồ nhi đến giúp ngươi đây!”
Thừa dịp Lý Hỏa Vượng tập kích Đan Dương Tử, Tọa Vong Đạo ở xa nháy mắt bắt lấy cơ hội, năm người nhanh chóng ngồi xếp bằng trên không, quay quanh hai người niệm:
“Cái gì là tọa vong!”
Âm thanh không ngừng dội lại trong động đá vôi trống trải, càng lúc càng vang.
Lời này vừa nói ra, Lý Hỏa Vượng cùng Đan Dương Tử ăn ý đạp nhau, hai người một trái một phải lao hướng một vị Tọa Vong Đạo khác nhau.
Một tấm bài cửu màu đen bay nhanh về phía cổ tay của Lý Hỏa Vượng, cậu vốn định né, Yêu Kê ở xa nhanh chóng hai ngón tay giao nhau búng một cái.
Bóng đen dưới bài cửu thay đổi, bóng biến thành bài cửu, bài cửu biến thành cái bóng.
Tấm bài cửu đột nhiên xuyên thủng cổ tay của Lý Hỏa Vượng, để lại một lỗ hổng vuông vức.
Không còn xương cổ tay chống đỡ, mắt thấy tay của Lý Hỏa Vượng sắp rũ xuống, nhưng lỗ thủng hình vuông rất nhanh liền bị những con sâu lấp đầy, kiếm trong tay cậu lại nắm vững chắc.
“Ha ha, tiền nào của đó, xem ra hiến tế ngũ tạng lục phủ nhận lại thứ thật khác biệt.” Lý Hỏa Vượng nói xong hai chân đạp lấy đà lao về phía Thất Vạn ở phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận