Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 643: Hai đoá sen mọc cùng một gốc (2)

Bạch Linh Miểu vừa đi vừa nói: "Cô không nhận ra, hiện tại chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện của huynh ấy sao? Nếu cô muốn báo thù rửa hận cho cha mẹ, giết chết kẻ thù giết cha này, vậy cô có thể đến bên cạnh huynh ấy gây phiền phức, cản trở huynh ấy.”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu đột nhiên cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì nữa, sau đó trong góc tối truyền đến tiếng khóc xa xăm.
Nghe thấy thanh âm này, Bạch Linh Miểu lập tức trừng to mắt, tiếp tục tuần tra toàn bộ căn phòng tối.
Sau khi xem di sản mà người nhà họ Bạch để lại cho mình một lúc, Bạch Linh Miểu quả thực thấy mà thèm, thuận tay tìm một cuốn sách lật một trang.
Cô cố gắng đọc nó, nhưng nội dung trong đó vẫn còn quá phức tạp đối với cô hiện tại.
Ngay khi cô đang cau mày nghiền ngẫm, một ánh sáng yếu ớt bên cạnh lóe lên, thu hút sự chú ý của cô.
Bạch Linh Miểu kinh ngạc nhìn qua, phát hiện đó là một đóa hoa sen bạch ngọc cực lớn trên tủ, lúc này nó không còn phát ra ánh sáng trắng dịu đều đặn như trước nữa mà chập chờn lúc sáng lúc tối.
Bạch Linh Miểu tò mò tiến đến cẩn thận quan sát, nhưng không có chút manh mối nào.
Bạch Linh Miểu không biết tại sao thứ này lại được đặt ở đây, có điều nếu nó có thể được cất giấu ở một nơi bí mật như vậy, bông sen trắng này hẳn rất quý giá.
Có điều, dựa trên suy đoán, cô cảm thấy rằng nó có lẽ có liên quan đến Vô Sinh Lão Mẫu gì đó, theo thuyết pháp được dịch ra trước đây, thần thông của Bạch Liên Giáo này đều là do Vô Sinh Lão Mẫu gì đó ban tặng.
"Tại sao nó lại nhấp nháy? Đây có phải là đang báo hiệu điều gì không?”
Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Bạch Linh Miểu, khi cô quay đầu lại, liền thấy Nhị thần đang ngẩng đầu nhìn bức bích họa trên tường.
Lúc Bạch Linh Miểu cũng ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt hơi trợn trừng, chỉ nhìn thấy những cánh hoa trên bông sen trắng được sáu con lừa trắng đỡ lấy trước đó, bắt đầu chồng lên nhau, bởi vì mật độ của những cánh hoa quá dày, trông không giống một bông sen trắng nữa, mà trông giống một chủ hành tây rỗng tâm.
Đột nhiên, tiếng niệm kinh kỳ quái phát ra từ phía bên trái, bao trùm lấy tất cả mọi thứ.
"Đại thiên cam lộ giới, thanh hoa trường lạc môn, đông cực diệu nghiêm cung, vạn loài đều quy phục, tòa hoa sen chín sắc, trong trăm ức hào quang, đấng Ngọc Thanh Linh Bảo, hiệu Kiếp Thùy Từ Tế, rừng hương thơm Bảy Báu, ứng hóa huyền nguyên thỉ...”
Trong tiếng niệm kinh này có giọng nam có giọng nữ, có giọng già có giọng trẻ, tiếng bọn họ không ngừng chồng lên nhau, biến thành một loại âm thanh dị thường cổ quái nào đó.
Cảm giác âm thanh tiếng Phạn tràn ngập bên tai khiến toàn thân Bạch Linh Miểu không ngừng run lên, thậm chí cô còn cảm thấy luồng sát khí trong lòng mình kia sắp bị tách đi rồi.
"Không chỉ là sát khí, còn có thập tình bát khổ của ta.” Đủ loại biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu, cô khổ sở giãy giụa.
Gần như theo bản năng, Bạch Linh Miểu ôm lấy đóa sen ngọc trắng kia, cùng với việc ánh sáng lập lòe kia bao trùm lấy toàn thân cô, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cũng may loại cảm giác này đến rồi đi rất nhanh, cũng không kéo dài bao lâu, khi Bạch Linh Miểu còn chưa hết hoàn hồn ngẩng đầu lên nhìn về phía bích họa một lần nữa, phát hiện bức bích họa hoa sen được sáu con lừa trắng đỡ trên tường kia, lúc này đã biết thành hai đoá sen mọc cùng một gốc.
Lý Tuế nắm con mắt của mình chui ra từ lỗ rốn của phụ thân, nhìn trộm ra ngoài, mới nãy có người đang hát cái gì đó, nó còn tưởng là có người đến, kết quả không có cái gì.
"Phụ thân, tại sao chỉ nghe tiếng chứ không thấy người? Người kia đang ở đâu?” Lý Tuế hỏi thăm nhưng không được đáp lại, lo lắng hỏi: “Phụ thân, có phải ngài trách ta không?”
Lý Tuế cảm thấy việc này không thể trách chính mình, nó thật sự không ngờ cư nhiên sẽ có hai phụ thân, một người có đầu, một người không đầu.
Nó không nghe theo lệnh của phụ thân có đầu chui ra khỏi thân thể phụ thân không đầu, đi chỗ phụ thân có đầu cũng không có gì lạ mà.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng căn bản không rảnh để ý Lý Tuế, hắn nghi hoặc nhìn hướng Thượng Kinh Thành, hắn có thể phi thường khẳng định, tiếng tụng kinh kỳ lạ kia truyền đến từ hướng Thượng Kinh.
Ban đầu Lý Hỏa Vượng còn tưởng đâu mình lại thấy ảo giác, nhưng khi nhìn thấy một ít bách tính ôm đầu thống khổ lăn lộn thì hắn hiểu rằng lớn chuyện rồi.
Hắn cách Thượng Kinh xa như vậy mà vẫn cảm giác được, có thể tưởng tượng phạm vi lớn cỡ nào.
"Thượng Kinh khẳng định phát sinh việc lớn, ta không thể chờ thêm nữa, nhất định phải nhanh chóng chạy về. Phải chăng Giam Thiên Tư đã bắt đầu bao vây tiễu trừ Tọa Vong Đạo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận