Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1538: Bắt đầu (2)

Mỗi người được chia cho một bát rượu, mỗi người đều ngửa đầu uống hết, trong mắt không chút sợ hãi. Trong đó có con nít mười hai, ba tuổi, cũng có người già đã tóc bạc.
Lý Hỏa Vượng nhìn đám người trước mắt, trong lòng lúc này vô cùng phức tạp, lúc ở Bạch Ngọc Kinh hắn không kịp suy nghĩ yêu cầu xin giúp đỡ của mình sẽ mang đến cái gì cho bên dưới.
Cái gì cũng có giá của nó, chẳng qua có cái trả trước, có cái trả sau.
So với hắn, Bạch Linh Miểu ở bên cạnh đã bình tĩnh lại rất nhiều, có lẽ là bởi vì cô sẽ đi cùng.
Trong đám người, một chiếc đèn trời hình tòa sen đang bị tín chúng Bạch Liên hô khẩu hiệu chậm rãi đẩy lên, sáu vị Bạch Lư giống sáu hạt sen ngồi trên tòa sen.
Thấy đã đến giờ, Cao Trí Kiên cùng bốn vị hoàng đế khác đứng trước quân trận, gió nhẹ thổi bay long bào và râu đen của hắn ta.
Nếu lúc trước đánh nhau với người khác, Cao Trí Kiên làm vua của một nước sẽ đọc lời đưa tiễn, nhưng hắn ta lúc này lại không biết nên nói cái gì, bởi vì những người trước mắt định sẵn là phải chết đi.
Nhưng hắn ta nhất định phải nói điều gì đó, bởi vì hắn ta là một vị hoàng đế tốt, một vị hoàng đế tốt dù cho đối diện với mạng sống của trăm vạn bách tính cũng phải lựa chọn dứt khoát.
“Hỡi tướng sĩ của chúng ta!”
Khi vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng đanh lại, giọng nói của Cao Trí Kiên ngay lập tức vang vọng khắp toàn bộ Thượng Kinh Thành:
“Hỡi tướng sĩ của chúng ta! Như huynh như đệ! Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết! Vận mệnh sống sót phụ thuộc vào ngày này!"
Cao Trí Kiên không giấu giếm điều gì, thẳng thắn nói cho mọi người biết chuyện đã xảy ra, ngay cả những điều cấm kỵ như Bạch Ngọc Kinh, thứ mà trước đây chỉ có thể giấu ở nơi sâu nhất trong bí mật.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, núi non rung chuyển, bầu trời xa xa vỡ nát, một cái cây khổng lồ dưới hẹp trên rộng chậm rãi cắm xuống đất.
“Bầu trời đang sập xuống."
Nhìn mọi thứ phía xa, mọi người đồng thời giơ đao lên, nhìn bầu trời vỡ nát phía xa, trong mắt họ tràn ngập sát khí ngửa đầu hô to:
“Giết! Giết! Giết!"
Sát khí ngất trời cơ hồ đổi màu trời, trong mắt mỗi người hoàn toàn bị sát ý phủ lên, đối diện với cây to đè xuống, trong mắt mọi người không có bất cứ hoảng sợ.
Nhìn bọn họ đồng thời nâng đao lên, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng thống khổ không nhẫn tâm nhìn xuống dưới.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang đi về phía mình, ngẩng đầu liền thấy Xuân Tiểu Mãn đang đứng trước mặt mình, mặc bộ quần áo mới.
Cô ta nhìn Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu, Cao Trí Kiên trước mặt, nước mắt nóng hổi từ trong mắt chảy ra, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: “Tại sao chuyện này lại xảy ra! Tại sao!"
"Tại sao ư? Ta cũng muốn biết tại sao!"
"Tiểu Mãn tỷ." Bạch Linh Miểu vẻ mặt phức tạp đi tới, cô hiểu cảm thụ của đối phương, với Xuân Tiểu Mãn thì Bạch Liên Giáo là nhà của cô ta, tín chúng Bạch Liên là người thân, nhưng bây giờ cô ta đã mất nhà.
Bàn tay vươn ra của Bạch Linh Miểu bị Xuân Tiểu Mãn hất đi, cô ta nhìn từng hàng đầu người rơi xuống ở phía sau, lỗ thủng phía chân trời xa, cô ta tan vỡ há mồm tuyệt vọng gào khóc lên.
“Xuân Huyền! Cẩu Tử, Vương Khôn Sinh! Bọn họ đều là người sống sờ sờ! Bọn họ đều là người, là người sống như ngươi và ta!”
"Bọn họ khó khăn lắm mới không làm ăn mày! Bọn họ khó khăn lắm mới ăn cơm no!"
Keng!
Thanh kiếm lúc trước Lý Hỏa Vượng tặng cho Xuân Tiểu Mãn bị cô rút ra, dứt khoát cắt vào cổ mình, rạch mạnh.
"Tiểu Mãn tỷ!" Cùng với máu loãng bắn lên cao một trượng, đầu của Xuân Tiểu Mãn cùng đầu của Binh Gia khác rơi xuống đất.
Cao Trí Kiên vô thức tiến lên một bước, nhưng khi nhìn thấy thi thể không đầu của Xuân Tiểu Mãn đứng thẳng thì bắt buộc mình ngừng lại, cắn răng quay mặt đi.
Máu và sát khí gần như thực chất bắt đầu lan tràn lên cao, cuối cùng hình thành hai cái đầu điên cuồng gầm rống.
Theo Tương Tương Thủ thành hình, trong lòng người sống nhanh chóng bị sát ý chiếm cứ, hơn nữa loại ảnh hưởng này còn đang không ngừng tăng lên, khuếch tán về phía Thượng Kinh Thành.
"Lý sư huynh! Tương Tương Thủ đã thành! Nên đưa lên! Nếu còn giữ lại sẽ xảy ra gặp rắc rối lớn!"
Nghe được lời nói của Cao Trí Kiên, Bạch Linh Miểu đang khóc nắm lấy tay Lý Hỏa Vượng nói: "Lý sư huynh, ta đi đây, huynh tiễn ta nhé.”
“Được, ta tiễn muội.” Lý Hỏa Vượng gần như cắn vỡ răng run rẩy gật đầu, kéo Bạch Linh Miểu về phía tòa sen khổng lồ.
Bốn tay của Bạch Linh Miểu cầm các loại pháp khí, ngồi xếp bằng giữa tòa sen, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập thánh khiết, giờ phút này dấu ấn Bạch Liên ở giữa hai chân mày cô càng sáng, ngay cả sát khí ngất trời cũng không thể xâm nhập vào.
Tinh đế liên công đức thập nhị phẩm tỏa ánh sáng chói lòa bắn lên trên đỉnh đầu Bạch Linh Miểu thì khuếch tán ra, một hạt giống trong hoa sen chậm rãi rơi vào trong người cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận