Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 463: Lau sậy (1)

Thỉnh thoảng xung quanh còn xuất hiện một số vũng nước đọng bốc lên mùi hôi thối xộc vào mũi, đám dòi dày đặc đang không ngừng loi nhoi trong đó.
Hiện tại thời tiết rất nóng, mùi hôi thối này bị nhiệt độ cao bốc lên, lập tức khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng.
Nhìn thấy cảnh tượng này đã hoàn toàn biến thành đầm lầy, khi Lý Hỏa Vượng muốn hỏi Bạch Trại có phải đã tìm nhầm chỗ rồi hay không, trên mặt đất lầy lội phía xa xuất hiện một vùng lau sậy màu vàng lớn thẳng tắp.
Những ngọn lau sậy cao mấy mét mọc khắp cả một vùng, khẽ đung đưa theo cơn gió.
"Chính là đây, tiến vào nơi này, ngay cả thần tiên cũng không tìm được, chắc chắn có thể cắt đuôi được người kia.”
Bạch Trại nói xong liền định dẫn người nhà họ Bạch tiến vào đầm lau sậy, nhưng Lý Hỏa Vượng lại đột nhiên ngăn ông lại, giọng nói mang theo chút lo lắng mà hỏi: “Bạch tộc trưởng, chúng ta vào đây thì đơn giản nhưng chúng ta có thoát ra được không?”
Bạch Trại tự tin vỗ vai Lý Hỏa Vượng: "Yên tâm đi, ta đã dẫn tộc nhân vào rồi thì chắc chắn sẽ có cách đi ra, con trai ta, cha mẹ ta đều ở trong đây cả, nếu nói về lo lắng thì ta còn lo lắng hơn cả ngươi.”
Lý Hỏa Vượng thầm cảm thấy kinh ngạc trong lòng, xem ra Bạch tộc trưởng này có thứ gì đó mà mình không biết.
Có điều nếu đối phương đã nói như vậy rồi, Lý Hỏa Vượng cũng không ngăn cản nữa, xe bò và những con la từ từ đi về phía đầm lau sậy.
Nhưng vừa mới bắt đầu, một làn sương mù dần bao phủ xung quanh.
Lý Hỏa Vượng quen thuộc loại sương mù này đến lạ thường, dường như không mất chút thời gian suy nghĩ, cậu một tay nắm lấy chuôi kiếm, đứng trước mặt tất cả mọi người: “Các ngươi đi trước. Ta chặn phía sau.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, tiếng mặt đất rung chuyển vang lên, Bạch Vô Thường khổng lồ kia từ từ lộ ra ở một góc mờ mịt trong sương mù, chiếc mặt nạ gỗ treo trên ngực hắn đung đưa trái phải.
Nhìn thấy bọn họ sắp thoát khỏi sự đeo bám của mình, thứ này cuối cùng cũng không kìm nổi nữa.
Cái miệng với chiếc lưỡi dài màu đỏ kia há ra, từ trong đó phun ra khí sương màu trắng dày đặc, xung quanh trở nên càng thêm mịt mờ.
“Soạt!” Tử Tuệ Kiếm được rút ra khỏi vỏ, cả người Lý Hỏa Vượng tỏa ra sát khí ngút trời, đứng ở đó như định hải thần châm.
Nhìn thấy Bạch Vô Thường trong sương mù kia vẫn không nhúc nhích, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới lời mà trước đó Thác Bạt Đan Thanh đã nói với mình, lập tức lấy ra yêu bài: “Giam Thiên Tư làm việc. Không muốn chết thì cút xa một chút!"
Lời này vừa được nói ra khỏi miệng, sương mù đang tuôn ra xung quanh lập tức ngừng lại: “Ôi, thì ra ngươi là người của Giam Thiên Tư, vậy sao ngươi không nói sớm, đây không phải là lũ lụt tràn vào miếu long vương sao?”
- Giải thích câu "lũ lụt tràn vào miếu long vương" nghĩa là người cùng một nhà nhưng vì không biết nhau hoặc hiểu lầm nhau mà nảy sinh hiểu lầm, xung đột. Hết giải thích.
Giọng nói đường đột này đột nhiên phát ra từ trong miệng Bạch Vô Thường khổng lồ kia.
"Cái gì? Vậy mà ngươi cũng là người của Giam Thiên Tư?” Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Vô Thường khổng lồ cao ba thước trước mặt.
“Ngươi đợi một chút.” Bạch Vô Thường khổng lồ từ từ ẩn vào sương trắng, ngay sau đó một nam nhân đeo chiếc mặt nạ gỗ trên ngực kia từ trong sương mù bước ra ngoài.
Người này cũng lấy một tấm yêu bài từ trong ngực ra, đó cũng là yêu bài của Giam Thiên Tư: “Xem xem đây là cái gì? Ta còn cao hơn ngươi một cấp đấy.”
Sau khi xác nhận yêu bài của đối phương không phải là giả mạo, Lý Hỏa Vượng lập tức thở phào nhẹ nhõm, đút thanh Tử Tuệ Kiếm vào vỏ: “Nếu ngươi cũng là người của Giam Thiên Tư, vậy thì dễ xử lý rồi, trong này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói như vậy, chiếc đầu đeo mặt nạ gỗ kia vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, đây không có hiểu lầm gì cả. Đám Bạch Liên Giáo này tội ác tày trời, là một đám tà tu cùng một giuộc với tà túy, ta và sư huynh đã phí rất nhiều công sức mới bắt được bọn họ, kết quả ngươi vừa đến lại chém đi cấm chế của sư huynh ta.”
"Cái gì? Điều này là không thể!" Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía đám lau sậy, Bạch Trại, người cuối cùng của nhà họ Bạch đã đi vào trong.
Ông liếc nhìn yêu bài trong tay Lý Hỏa Vượng, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng rồi lập tức xoay người chui vào đầm lau sậy.
"Người huynh đệ, ngươi thử nghĩ xem, nếu không phải bọn họ thật sự đã giết chết quá nhiều người, phía trên có thể phát Giam Thiên Tư đến sao? Hơn nữa còn phái liền hai người?”
Nhìn thấy thành viên cuối cùng của Bạch gia là Bạch Trại đi vào trong đám lau sậy rậm rạp. Lý Hỏa Vượng nhấc chân muốn đuổi theo: “Đợi đã!"
Một bàn tay khổng lồ còn lớn hơn so với cơ thể cậu đột nhiên kéo cậu lại, khi Lý Hỏa Vượng cúi đầu xuống, phát hiện trên người mình căn bản không có móng vuốt khổng lồ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận