Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 441: Tọa Vong Đạo

"Được rồi! Nhìn thấy không? Ngươi đánh ta ra nông nỗi này, đám quỷ đất đã thấy, chúng định thừa dịp ta bị thương lấy mạng của ta! Lần này chết chung chắc rồi!”
Trần Hạt Tử vừa nói xong, trong miếu thờ sau lưng Bồ Tát đất có mười tám La Hán chậm rãi đi ra.
Mỗi đi một bước là đất trên người họ sẽ nứt một lớp, trong khe nứt có những đôi mắt kép ẩn hiện.
Keng!
Thân kiếm trắng toát bị rút ra, Lý Hỏa Vượng chắn giữa Trần Hạt Tử và mấy thứ kia.
"Làm chết bọn họ!" Tùy theo Lý Hỏa Vượng hạ lệnh, người khác lần lượt chĩa đầu mâu về phía những thứ núp trong tượng đất.
Lý Hỏa Vượng có tin tưởng có thể đối phó được bọn chúng. Trần Hạt Tử còn đối phó được mấy thứ này, cậu đánh bại ông thì không có lý do gì không làm được.
Ầm ầm ầm!
Cao Trí Kiên đạp bước chân nặng nề xông về phía bọn chúng, giống như người sắt đụng ngã một đám.
Nhưng những tượng đất bị Cao Trí Kiên đụng ngã bao nhiêu lần, chúng nó đều sẽ từ từ đứng lên, hơn nữa bắt đầu bao vây đối phương.
Một đám người nhanh chóng xông tới giải vây cho Cao Trí Kiên, nhưng cục diện không cải thiện được bao nhiêu, mặc cho tượng đất ngã xuống bao nhiêu thì cuối cùng đều sẽ đứng lên, thậm chí hai thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng cũng vô dụng.
“Nâng ta dậy! Trả gương lại cho ta!”
Nghe Trần Hạt Tử nằm sấp xuống đất ở phương xa lên tiếng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dùng chiêu chim én xoay người rời khỏi tình hình cuộc chiến.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua Trần Hạt Tử, đá giỏ trúc đặt ở một bên bay tới tay Trần Hạt Tử.
Trần Hạt Tử lập tức từ bên trong lấy ra gương bát quái, đút ngón trỏ và ngón giữa vào miệng cắn, dùng đầu ngón tay chảy máu vẽ lên mặt gương.
"Linh quang vĩnh chiếu, kính tại hồn tại, kính diệt hồn tiêu vô úy vô cụ, tùy ngô lệnh chiêu, kiền khôn chính khí tạp phú lưu hình, kim thạch nan khai, sở chí tinh thành! Khai!"
Gương bát quái bị bôi máu bỗng bắn ra luồng sáng chói mắt.
Ánh sáng chiếu sáng tất cả ảo giác trong góc tối, ánh sáng chiếu đến tượng đất khiến chúng nó hòa tan như tuyết bị mặt trời chiếu rọi.
Chờ mấy thứ kia lại biến mất, thoạt nhìn Trần Hạt Tử đã kiệt sức, sắc mặt trắng bệch nằm sấp xuống đất.
Lý Hỏa Vượng vội vàng cẩn thận dìu ông đứng lên:
“Đa tạ, Trần tiền bối.”
"Ngươi ... Ngươi tránh ra! Ta vẫn không tin ngươi!" Tuy Trần Hạt Tử nói vậy nhưng không từ chối Lý Hỏa Vượng nâng mình.
Lúc này Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy từ đầu ngõ và sau cửa sổ có những ánh mắt nhìn trộm, nếu còn không đi, e rằng người toàn thôn đều sẽ nhìn mình.
“Ui, ngươi muốn ta chết à? Buổi tối sao mà chạy đi được, mau tìm một nơi chữa thương cho ta!”
Trong khi thôn dân ở Cam Nguyên Thôn đang bàn tán rôm rả về cuộc chiến vừa rồi của Lý Hỏa Vượng, cậu đã mang Trần Hạt Tử bị thương đến một phòng chứa củi không có người.
Lý Hỏa Vượng rút nút tắc của một bình nhỏ ra, cẩn thận đổ kim sang dược hình dạng bột phấn lên vết thương của Trần Hạt Tử.
Thừa dịp đang chữa thương, Lý Hỏa Vượng nói cho Trần Hạt Tử nghe những gì mình trải qua.
“Tức là tiểu tử nhà ngươi cũng bị Tọa Vong Đạo lừa? Ôi, nếu đúng là thật thì Tọa Vong Đạo chôn rất sâu, phỏng chừng làm giả bắt đầu từ Xa Đao Nhân.”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, nhét nút tắc vào miệng bình:
“Thì đấy, cũng không biết từ khi nào bị Tọa Vong Đạo theo dõi, ta rõ ràng không lộ mặt ...”
Lý Hỏa Vượng nói đến đây chợt ngừng, không thể tùy tiện nói ra chuyện mình là Tâm Tố.
Trần Hạt Tử nghiêng tai nghe giọng nói của Lý Hỏa Vượng, khi thấy đối phương ngừng cả buổi không nói tiếp thì hừ lạnh một tiếng nói: "Ta vẫn không tin ngươi! Chờ trời sáng, chúng ta mỗi người một ngả! Ngươi nói là thật hay giả thì ta tự nhiên có biện pháp phân biệt."
“Trần tiền bối đã bị thương đến mức này thì đi gì được? Không sợ giữa đường gặp phải nguy hiểm sao?"
"Hừ! Miễn bàn, đi chung với ngươi mới làm ta mất mạng! Không nhìn xem là ai tạo ra vết thương trên người của ta!”
Trần Hạt Tử nói xong xoay người, đưa lưng về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đang châm chước tìm từ ngữ thuyết phục Trần Hạt Tử, bỗng thân thể của cậu trùng xuống:
“Suỵt, có người đến."
Tiếng bước chân ngoài phòng chứa củi khiến mọi người trong phòng đều nín thở, dường như chủ nhà ở bên ngoài hóng chuyện đã trở về.
Tiếng bước chân dần biến mất, dường như chủ nhà đã ngủ.
Bọn họ vừa thở phào thì tiếng bước chân lại vang lên, dồn dập còn hơn lúc trước.
Tiếng bước chân không lâu sau lại biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau đó.
Lần này tiếng bước chân ngừng lại trước phòng chứa củi, cánh cửa bị gõ rầm rầm.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay ra dấu, Xuân Tiểu Mãn cẩn thận đi qua, mở cửa.
Ngoài cửa là đồng tử dưới tòa sen làm bằng đất, nó đứng ở nơi đó, dùng hai con mắt to trống rỗng nhìn chăm chú mọi người trong phòng.
Bộp!
Đồng tử bằng đất vỡ ra, một số cọng rễ giống như chân sâu từ bên trong duỗi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận