Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1410: Dung hoà (1)

Trong khoảng thời gian này, Lý Tuế phát hiện ra rằng người thím này rất tò mò về những gì xảy ra cách đây một trăm tám mươi năm, đối với người thím luôn đối tốt với mình này, Lý Tuế không phòng bị, nói hết tất cả mọi điều mình biết cho hắn ta.
Thậm chí có những chuyện sớm đã quên rồi nhưng nó vẫn cố gắng nhớ lại.
Lúc đầu, trong lòng Lý Tuế còn cảm thấy không vui khi ở lại Đại Tề, dường như cảm thấy nếu mình ở Đại Lương sẽ cách cha mình gần hơn một chút.
Có điều, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Tả Khâu Vịnh, Lý Tuế dần thích nghi với cuộc sống ở Đại Tề.
Hơn nữa nó cảm thấy thím nói không sai, cha mình đến lúc đó sẽ tới Đại Tề rất nhiều lần, mình dù ở Đại Tề hay ở Đại Lượng thì cũng phải đợi cha tới.
Một ngày nọ, vào buổi trưa, Lý Tuế giấu thứ gì đó trong tay, mỉm cười bước vào nhà, Tả Khâu Vịnh đang làm việc nữ công, trừng mắt nhìn nó một cái: "Làm gì vậy, thật là."
"Thím ơi, thím nhắm mắt lại đi."
“Ta nhắm mắt lại rồi bị kim đâm vào tay thì làm thế nào?” Tả Khâu Vịnh giơ tay phải đang cầm kim lên, móc móc vào tóc trên thái dương.
"Ôi dào, thím nhắm mắt lại đi."
Bị Lý Tuế quấy rầy, Tả Khâu Vịnh cuối cùng cũng nhắm mắt lại, đến khi hắn ta lại lần nữa mở mắt ra, hắn ta phát hiện một hình tượng đất sét giống hệt mình xuất hiện trước mặt.
"Thím, ta thích thím nhất! Thím đối xử tốt với ta như cha của ta, từ nay trở đi thím cũng sẽ là người nhà của ta." Lý Tuế vui vẻ lao vào vòng tay của Tả Khâu Vịnh và nhét bức tượng đất sét vào tay hắn ta.
"Ôi dào, ôi dào, kim, kim! Đứa trẻ này." Tả Khâu Vịnh có chút luống cuống tay chân, đặt đồ nữ công sang một bên.
"Đừng quấy rầy ta nữa. Nóng lắm. Đói chưa? Trong thư phòng đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi. Đi nhanh đi."
Nghe thấy có đồ ăn, Lý Tuế lập tức buông Tả Khâu Vịnh ra và chạy về phía thư phòng.
"Chạy chậm thôi, nhớ đừng hành hạ con khỉ mực kia của ta. Bây giờ nó nhìn thấy ngươi, hai chân run lẩy bẩy rồi."
"Biết rồi!"
Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Tuế rời đi, trên mặt Tả Khâu Vịnh mang theo một nụ cười, tiếp tục làm việc nữ công của mình.
Ngay khi hắn ta dùng miệng cắn đứt sợi chỉ cuối cùng, ba huynh muội kia quỳ một gối trước mặt hắn ta: "Tư Thiên Giam đại nhân! Bọn ta phục vụ đại nhân bất cứ lúc nào!"
Nụ cười trên mặt Tả Khâu Vịnh dần dần biến mất, hắn ta phản ứng lại có chút muộn màng: "Ây, coi đầu óc của ta này, đã hỏi gần hết rồi, đến lúc phải xử lý rồi mới phải, loại chuyện này người biết càng ít càng tốt."
Hắn ta nhặt bức tượng đất sét ở bên cạnh lên, cẩn thận nhìn nó, vẻ mặt có chút do dự.
"Đại nhân?"
"Đi đi." Tả Khâu Vịnh ném bức tượng đất sét trong tay về phía trước mặt bọn họ. "Cho nó chết một cách sảng khoái đi."
Sau khi ba người rời đi, nước mắt chảy ra từ khóe mắt Tả Khâu Vịnh, hắn ta buồn bã lau nước mắt và tiếp tục cúi đầu làm việc nữ công.
"Ai da... Sống cùng lâu rồi, thật sự có chút không nỡ."
Lý Tuế ngồi trong thư phòng của Tả Khâu Vịnh, ăn thịt từng miếng lớn, vừa ăn vừa chọc con khỉ mực đang ngủ trong ống đựng bút, nó cũng không quên lấy ra ba bức tượng đất sét để chơi.
"Cha, cha đừng lo lắng, con ở bên này rất tốt, thím là một người tốt, thím rất quan tâm chăm sóc cho con, con sẽ ngoan ngoãn đợi cha, một trăm tám mươi năm chỉ là... là bao nhiêu tháng nhỉ?" Lý Tuế nói chuyện giải sầu với tượng đất sét.
Ngay khi Lý Tuế đặt thịt xuống và giơ các xúc tu ra đếm thì "bụp" một tiếng, cùng với việc mấy chiếc đèn lồng đều tắt, trong căn phòng lập tức trở nên tối tăm.
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Lý Tuế còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên nó cảm thấy cổ mình ớn lạnh, sau đó cái đầu xinh đẹp của An Bình công chúa lập tức bay lên.
Ngay khi hơn chục xúc tu chui ra từ vết cắt nhanh chóng vặn vẹo, cơ thể của Lý Tuế bị đánh bật ra một cách thô bạo.
Cái đầu chó máu thịt be bét chui ra từ dưới váy, nó lập tức cảm nhận được trong bóng tối trước mắt cực kỳ nguy hiểm, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng hoảng sợ: "Thím ơi! Cứu mạng! Có người muốn giết ta!"
Nhưng Tả Khâu Vịnh ở cách một gian phòng bên kia lại không có chút phản ứng nào.
"Không hay rồi! Tại sao thím lại không đến? Không phải là thím gặp nguy hiểm rồi chứ? Ta phải nhanh chóng trốn thoát và dẫn thím cùng chạy đi."
"Bát la yết đế! Ma ha vạn la nhẫn lị!" Cùng với việc tiếng niệm chú khó hiểu vang lên, Lý Tuế lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, như thể có thứ gì đó đang khoan vào đầu.
Nó muốn đánh trả, nhưng đối phương dường như đã có chuẩn bị mà tới, khiến Lý Tuế ở trong bóng tối căn bản không thể nhìn thấy gì, lúc này nó thậm chí không thể nhìn thấy là ai đang đối phó mình.
"Thím ơi! Cứu mạng... cứu ta..." Lý Tuế dùng chút sức lực cuối cùng lao ra khỏi thư phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận