Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 492: Nhân tiêu (1)

Giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng lập tức loạng choạng ngã về phía trước, đợi cậu ổn định cơ thể xong thì phát hiện là thuyền đã mắc cạn rồi.
Trước mặt là một vùng đất lồi lõm không bằng phẳng, xem ra đã đến bờ rồi.
Liếc nhìn bà lão đã ngã xuống đất và rất lâu không bò dậy được, Lý Hỏa Vượng nhấc chân bước qua bà, tiến lại gần cây nến phía xa.
Ba trượng, hai trượng, một trượng. Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ thứ đang cầm ngọn nến kia.
Đó là một thứ có tứ chi dị dạng, nếu nhìn một cách tổng thể, nó miễn cưỡng giống con người.
Chỉ là tóc của "người” này mọc rất đáng sợ, choàng trên lưng hắn giống như mai rùa, móng tay còn dài hơn cả ngón tay, vặn vẹo thành những vòng voáy vàng vọt bẩn thỉu.
Răng trong miệng tùy ý mọc loạn, Lý Hỏa Vượng rất khó tưởng tượng ra rằng trời bao đất, đất bao trời, vậy mà lại có thể nhìn thấy trên cùng một khuôn mặt.
Hơn nữa, Lý Hỏa Vượng còn nhìn thấy từng sợi tóc đen từ trên đầu rủ xuống, đâm vào trong mắt thứ này, thứ này không có mắt, nó là một kẻ mù.
“Lý Hỏa Vương, ngươi cẩn thận một chút, đây là nhân tiêu” Hồng Trung đã rất lâu không nói chuyện đột nhiên lên tiếng.
- Giải thích, "nhân tiêu" là loài yêu quái mặt xanh nói trong truyền thuyết, còn có thể gọi là sơn tiêu hoặc ma núi. Hết giải thích.
Sau khi Lý Hỏa Vượng ném về phía hắn một ánh mắt chất vấn, Hồng Trung tiếp tục giải thích: “Người này, nếu mệnh không tốt, sống đến già không chết, thì tóc bạc sẽ trở lại màu đen, miệng mọc răng, trở thành kẻ không biết nói tiếng người, chỉ biết nói tiếng quỷ, cuối cùng biến thành tà túy nửa người nửa quỷ.”
Vào lúc này, nhân tiêu dùng móng tay cầm cây nến trắng kia động đậy, hắn khẽ lắc cây nến kia, dụ dỗ bà lão đó đi theo hắn về phía sâu trong bóng tối.
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ nghiêm túc, vô thức muốn đuổi theo nhưng lại đột nhiên dừng lại, sau khi đứng yên tại chỗ nhìn ngọn nến kia biến mất, cậu thấp giọng hỏi Hồng Trung: "Đây là sự thật hay là do ngươi bịa ra vậy?’.
Trên mặt Hồng Trung lộ ra một tia khinh thường: "Ở trong mắt ngươi, ta chỉ có chí khí như vậy thôi sao? Ta lừa người là để chọc ngươi? Tốt xấu gì ta cũng là Hồng Trung - một trong đại tam nguyên được chứ, nếu bổn tam nguyên thật sự muốn lừa ngươi thì tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân.”
"Này, dù sao ta cũng nói như vậy, nếu ngươi không tin, tên nhân tiêu đó có gì cổ quái, ta cũng không buồn nói nữa.”
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ, cẩn thận nhìn Hồng Trung trước mặt.
Nhìn thấy hành động bất thường này của đối phương, Hồng Trung rất ngạc nhiên: "Trên mặt ta mọc hoa rồi sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Người kia cũng đã đi rồi, ngươi cũng không đuổi theo? Ngươi chạy đến chỗ quỷ này là để chơi không bằng?”
Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nếu ngươi là ảo giác, vậy tại sao ngươi lại biết những chuyện mà ta không biết?"
Sau đó cậu lại nhìn về phía bốn người còn lại: "Nếu các ngươi không phải là ảo giác, vậy các ngươi là cái gì?"
Hồng Trung nhìn lại về phía Lý Hỏa Vượng, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân cậu, trên khuôn mặt không có da mặt kia lộ ra một nụ cười như không cười.
"Cái đó làm sao ta biết được? Chuyện này phải hỏi bản thân ngươi rồi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Hồng Trung không nói gì, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía ba người còn lại: hòa thượng, Bành Long Đằng, và Kim Sơn Trảo.
Những thứ này đã luôn theo cậu kể từ khi xuất hiện, trước đây cậu luôn cho rằng đây là ảo giác do Tâm Tố gây ra.
Nhưng sau khi cậu biết về nhân tiêu từ miệng Hồng Trung, cậu phát hiện ra sự việc dường như không phải như vậy.
Hơn nữa, liên quan đến điểm này, có lẽ Thác Bạt Đan Thanh có biết chút ít, nhưng Lý Hỏa Vượng không dám hỏi, sợ đối phương sẽ phán đoán ra mình là Tâm Tố từ điểm này.
"Nếu bọn họ không phải là ảo giác, vậy thì bọn họ là gì? Tại sao bọn họ lại đi theo ta?" Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nghĩ đến Khương Anh Tử đã xuất hiện rồi lại biến mất trước đó: "Nàng ta xuất hiện vì nỗi hổ thẹn trong lòng mình, sau đó cũng vì nỗi hổ thẹn trong lòng mình mà biến mất, chẳng lẽ...”
Lý Hỏa Vượng tựa hồ cảm nhận được mình đã chạm đến một số mạch suy nghĩ trong u tối, nhưng lại tựa như luôn cách một lớp giấy, càng nghĩ càng không thông.
Thấy Lý Hỏa Vượng đứng đó suy nghĩ, nụ cười trên mặt Hồng Trung càng đậm hơn.
"Nghĩ không hiểu? Hay là ta giúp ngươi suy nghĩ một chút, ngươi có biết cái gì gọi là làm ma giúp cho hổ không? Chính là đồn rằng, sau khi con hổ ăn người, linh hồn của người chết sẽ biến thành ma cọp vồ trong bụng nó, thường dụ dỗ người khác khiến bọn họ bị hổ ăn thịt. Có lẽ ngươi chính là con hổ đó, bọn ta đây chính là ma cọp vồ đó của ngươi?”
“Ma cọp vồ?” Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Trung nói lời này, trong mắt đầy vẻ không tin: "Nếu như các ngươi thật sự là ma cọp vồ của ta, vậy các ngươi giúp ta cái gì rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận