Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 664: Đấu Mẫu

Các Tọa Vong Đạo khác liều mạng, bất chấp tất cả nhào qua bên kia, ngăn trở mây đen tới gần.
Trong hỗn loạn, tiếng niệm chú của đám Xúc Xắc đã xong.
"Chúng sinh hữu nan nhược xưng danh, đại sĩ tầm thanh lai cứu khổ, đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ, thánh linh cự quang thiên hậu, ma lợi phộc thiên đại thánh. Viên Minh Đấu Mẫu Thiên Tôn!"
Chữ tôn cuối cùng dừng lại, số sáu trên mặt các Xúc Xắc bay ra khỏi thân thể của bọn họ, được các tia sáng tím bao bọc tiến vào mây đen dày nặng trên trời.
Giây sau, tất cả người Tọa Vong Đạo cùng ngẩng đầu, đồng thanh kêu lên:
“Đấu Mẫu Nguyên Quân, mau đến đây! Đại Na sắp tỉnh rồi!”
Xoẹt!
Mây dày đặc lơ lửng một đêm trên trời nhanh chóng tan biến như bong bóng gặp phải nước.
Lý Hỏa Vượng sắp rời khỏi khu vực này bỗng bị hụt chân, cái chân phải lún vào đất.
Vẫn còn mặt đất, nhưng khuynh hướng cảm xúc trở nên phi thường đặc biệt, giống như biến thành chất lỏng nào đó.
Không chỉ là mặt đất, thậm chí thân thể của Lý Hỏa Vượng cũng giống như vậy, mềm nhũn, nếu không phải có đám sâu mềm ở phần bụng chống đỡ thì hắn đã lún xuống lòng đất luôn rồi.
“Đây rốt cuộc là ...”
Lý Hỏa Vượng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Âm Dương Thái Cực Ngư ở nơi cao tít, giống như một vầng mặt trời.
Không, là hai, không phải, là bốn, Lý Hỏa Vượng càng nhìn càng thấy nhiều, hắn cảm giác mắt của mình cũng mọc nhiều hơn.
Khi suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng chia ra làm sáu thì nghe tiếng cười đắc ý của Xúc Xắc ở phương xa.
"Ha ha ha, ta lừa ngươi! Đại Na thật ra không tỉnh, coi ngươi bị dọa kìa!”
Bùm một tiếng, đám Xúc Xắc không kiêng nể gì lớn tiếng cười mỉa mai trên trời, không có chút xíu tôn tọng Tư Mệnh của mình.
“Hãy xem ta tặng gì cho ngươi đây, ngươi bị thiếu một con mắt mà, ta tìm một con cho ngươi!”
Xoẹt!
Âm Dương Thái Cực Ngư to lớn nhanh chóng biến lớn, giống như một cái nắp bao trùm cả trời đất.
Không chỉ là mặt đất, giờ phút này toàn bộ Thượng Kinh Thành đều trở nên phi thường không ổn định, một số thứ vốn nên tồn tại đã biến mất, một số thứ không nên tồn tại thì trống rỗng xuất hiện.
Lúc này Lý Hỏa Vượng cũng đang khổ sở giãy giụa, dù cho hắn đang trong trạng thái Nhuận Trí Ngũ Hành, nhưng hắn thật nhỏ bé trước thứ này.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa ngước lên nhìn, giờ phút này hắn nhìn xem càng rõ ràng, đó không phải Âm Dương Thái Cực Ngư mà là hai mảnh đại dương dây dưa với nhau!
“Dưới đáy biển trắng đen có ...”
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cái gì, hắn thống khổ ôm lấy đầu, máu đỏ thắm dần chảy ra từ thất khiếu, đầu sưng to như ông Thọ trong tranh.
Đây là hắn lần đầu tiên trong thế giới hiện thực nhìn thấy Tư Mệnh, cũng là lần đầu tiên hiểu rõ loại tồn tại này rốt cuộc mạnh cỡ nào, chỉ nhìn một cái đều không được.
Cảm giác Hỗn Độn vặn vẹo dần xâm thực mọi thứ của Lý Hỏa Vượng, nhưng đau đớn mãnh liệt kéo hắn trở về.
Thân thể của Lý Hỏa Vượng như vỡ ra, các vết sẹo trống rỗng xuất hiện, vừa mang đến đau đớn vô tận cho Lý Hỏa Vượng, cũng khiến hắn dần tỉnh táo.
Sau khi tỉnh táo, Lý Hỏa Vượng phát hiện chính mình đang động, hắn ngồi trên một cuộn tranh, Gia Cát Uyên vẻ mặt nghiêm túc khống chế cuộn tranh này di động trên mặt đất gập ghềnh.
Cuộn tranh hẹp này giống như chiếc thuyền gỗ mang theo bọn họ thoát khỏi khốn cảnh.
“Lý huynh, hãy ngồi vững, chúng ta lo rời khỏi đây trước đã.” Gia Cát Uyên nhìn bầu trời hoàn toàn đổi màu, tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng không hoảng loạn.
Sự bình tĩnh của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng hơi thở phào, hắn đơn giản là muốn tìm Bắc Phong, không ngờ bị cuốn vào chuyện lớn như vậy.
Đây là Tư Mệnh Đấu Mẫu của Tọa Vong Đạo sao? Bọn họ gọi thứ này ra để làm gì?!
Khi Lý Hỏa Vượng lại nhìn hướng con mắt to ở phía trước thì thấy nó bị hút khỏi mặt nạ màu vàng đang bay nhanh về phía Âm Dương Thái Cực.
Dường như nó cố giãy giụa, tùy theo nó rơi vào trong con mắt màu trắng trong biển đen thì đại dương dậy sóng.
Nhưng hoàn toàn có thể xác định là nó chỉ có một con mắt, hoàn toàn không đánh lại thứ ở đáy biển.
Gia Cát Uyên ngẩng đầu nhìn chăm chú mọi thứ, hiếm thấy giọng trầm thấp nói:
“Lý huynh, chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều, nếu không thì ... ".
"Cái gì?"
"Không có gì, chúng ta lo rời khỏi nơi này đã."
Tùy theo Gia Cát Uyên lấy ra bút phán quan vẽ một chữ nhanh trên không trung, cuộn tranh dưới thân họ di chuyển nhanh hơn.
Thời gian đôi khi trôi nhanh, đôi khi rất ngắn ngủi, khi cửa hoàng thành xuất hiện ở trước mắt thì tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh.
Hắn không quan tâm trên trời rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hiện tại hắn chỉ muốn biết mình sắp moi ra biện pháp thoát ảo giác Tâm Tố từ miệng của Bắc Phong.
“Gia Cát huynh, đợi sau khi ra ngoài cho mượn lịch cũ của ngươi, ta cần ép hỏi ra ...” Lý Hỏa Vượng mới nói đến đây chợt ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận