Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 409: Lên đường

Khi tên mập thấy Lý Hỏa Vượng đưa qua hai cục bạc vụn thì nhìn đăm đăm, nuốt lại lời gay gắt.
“Làm phiền nói giùm cho, cậu của mẹ của tại hạ ở Thất Huyện, nghe bên kia có ôn dịch thiệt tình cảm thấy sốt ruột nên mới lỗ mãng.”
Mặc kệ đối phương có tin lời nói dối của Lý Hỏa Vượng hay không, ít nhất vì bạc, tên mập tỏ ra rất là vui vẻ giúp người.
“Ôi chà, chàng trai, ngươi nên nói sớm, ta còn tưởng có chuyện gì chứ.”
Một bàn tay mập thò ra khỏi ống tay áo cầm lấy hai cục bạc vụn.
“Yên tâm, cậu của mẹ ngươi không sao đâu, Thất Huyện không có ôn dịch, tất cả đều sống.” Nói đến đây, tên mập đội mũ dưa hấu tạm dừng một lúc.
"Nhưng mà chàng trai, nếu ngươi thật sự thân với cậu của mẹ ngươi thì tốt nhất hãy đón ra Thất Huyện, chỗ đó phong thủy không tốt." Tên mập bản năng áp thấp giọng nói, dường như sợ bị cái gì nghe thấy.
"Ta nói cho ngươi biết, lần trước ta đi chỗ đó buôn bán, phát hiện người ở đó điên khùng, sắc mặt không tốt, bộ dạng quỷ quái đó thảo nào bị người khác nói Thất Huyện có ôn dịch, sắc mặt khó coi còn hơn người bị trúng ôn.”
“Người của toàn huyện thành đều điên khùng, sắc mặt không tốt?" Lý Hỏa Vượng đứng yên cân nhắc một phen, lại lần nữa hỏi: "Ngoài chuyện đó ra Thất Huyện còn có chuyện gì khác bình thường không?”
Tuy rằng thế giới này phát sinh cái gì đều không kỳ lạ, nhưng chỉ riêng hai điểm này thì không thể phán đoán ra người của Thất Huyện rốt cuộc gặp cái gì.
“Ta không biết, ta chỉ đi ngang qua, ở lại một thời gian ngắn liền quay về. Nếu thật sự lo lắng, vậy ngươi hãy đi Thất Huyện xem thử, dù sao chỉ có mười ngày đi đường, không sao đâu, ngươi thấy ta lành lặn trở về không?”
“Khoảng mười ngày đi đường?” Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi rồi trở về khách điếm.
Khi Bạch Linh Miểu trải bản đồ ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, cậu nhanh chóng tìm được vị trí của Thất Huyện, vừa lúc cùng đường với Ngưu Tâm Sơn.
Cẩn thận suy nghĩ một lát sau, Lý Hỏa Vượng cuối cùng vẫn là quyết định đi nơi đó nhìn xem. Hành vi cử chỉ của người nguyên huyện thành đều trở nên kỳ lạ, thấy sao cũng không phải chuyện nhỏ, xác suất cậu gặp Giam Thiên Tư rất lớn.
Hơn nữa đây là lựa chọn duy nhất cho Lý Hỏa Vượng, không có phương án dự bị.
Ngay lúc này, Lữ Tú Tài kích động lao vào phòng, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nói với phía sau:
“Ngươi đi nói cho phụ thân của mình, diễn xong vở kịch hôm nay thì nghỉ đi. Ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường."
Lữ Tú Tài cầm một quả đồng tiền liên tục gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.
Mọi người sớm thói quen Lý Hỏa Vượng đột nhiên đòi xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng xe bò và chiếc xe ngựa mới mua, bỏ hết những thứ cần dùng lên.
Bọn họ lười hỏi Lý Hỏa Vượng muốn đi đâu, làm cái gì, cũng không dám hỏi cậu, chỉ cần đi theo là được.
Nếu hỏi lần này có gì khác với lúc trước thì đó là Lữ Gia Ban luôn ủ rũ đã thay đổi bộ mặt mới, mỗi người vẻ mặt hớn hở, lấy lại tinh khí thần bị đồng nghiệp đả kích.
“He he he! Tiểu Đạo Gia, Tiểu Đạo Gia! Chúng ta đã nói trước rồi, đây là phần của ngươi, còn đây là phần của ta.” Lữ Trạng Nguyên vui vẻ nâng nắm đồng tiền xen lẫn bạc vụn đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn Lữ Trạng Nguyên cười tươi như hoa cúc nở, hỏi:
“Như thế nào? Kiếm được tiền thưởng nhiều vậy sao?”
Lý Hỏa Vượng biết trước kia Lữ Gia Ban chỉ hát thôi thì không được thưởng nhiều tiền như thế.
"Ha ha ha, dù sao nơi này là Đại Lương, những người này đều có tiền, đều có tiền!" Lữ Trạng Nguyên cười tủm tỉm nói, bỏ đồng tiền và bạc trong tay lên xe bò.
Triệu Ngũ đánh xe thấy Lý Hỏa Vượng không từ chối thì lấy một sợi chỉ thô ra, xâu lại từng quả đồng tiền lẻ.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên không từ chối, tuy số bạc không nhiều nhưng dù sao lâu dài, tránh cho cậu lãng phí thời gian vào mấy việc vặt thường ngày này.
Hơn nữa có số bạc này, thức ăn của người khác cũng sẽ tốt hơn:
“Tối nay ăn ngon một chút, lấy thịt khô ra, làm món thịt khô hầm cơm.”
Lý Hỏa Vượng mới nói xong đã nghe tiếng nuốt nước miếng rõ mồn một, lẽ ra ở thảo nguyên Thất Huyện được ăn nhiều thịt như vậy ắt sẽ không thèm tới mức này mới đúng.
“Là tiếng của ai vậy? Hôm nay không ăn cơm sao?" Lý Hỏa Vượng quay đầu, lại phát hiện người kia cũng không phải trong nhóm của mình mà là một người gặt thuê tóc hoa râm, thân thể gầy guộc. Đi theo bên cạnh ông là một thiếu niên bộ dạng chất phác.
Giống như cảm giác được đối phương đang nhìn chính mình, người gặt thuê già giả vờ bình tĩnh nhìn hướng đồng ruộng vừa gặt xong.
Ục ục!
Tiếng bụng sôi, người gặt thuê già buông xuống hai tay vịn đòn gánh trên vai, siết hai bên dây lưng chặt một chút.
Lý Hỏa Vượng quan sát bộ đồ đầy mảnh vá cũ nát của bọn họ rồi quay đầu đi tiếp.
Dọc đường đi, trừ Cẩu Oa lắm mồm một ít, cũng không có người khác nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận