Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1172: Ba Hủy (1)

Lúc này, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có tâm tư lắng nghe Dương Na đang hỏi gì, hắn thở gấp và ngó đông ngó tay với vẻ hoảng hốt.
Bỗng nhiên hắn ngồi xổm xuống, rồi nằm trên mặt đất, đưa tay chạm vào phiến đá trên đất, cảm nhận độ trơn trượt và cứng rắn trên đó, thậm chí còn chà xát mặt lên đó.
"Chân thật như vậy, sao có thể là giả chứ? Sao có thể là hình chiếu?"
Đồng tử Lý Hỏa Vượng run lên, rồi đột ngột đứng dậy, chạy về phía cây cột bên cạnh.
Hắn nhìn tấm áp phích bên trên, giơ tay lôi một mảng lớn xuống, đưa đến sát mắt mình rồi dùng những ngón tay run rẩy xé thành từng mảnh vụn.
Cảm nhận cảm giác và âm thanh của tờ giấy bị xé nát đó, rồi nhìn tấm áp phích bị xé nát chậm rãi và cực kỳ rõ ràng trước mặt mình.
Sự mâu thuẫn lẫn nhau khiến sắc mặt của Lý Hỏa Vượng bắt đầu trở nên đau khổ. "Có phải là mình đã nghĩ quá nhiều rồi không? Phải chăng những thứ này đều là thật?"
Hắn đột ngột ngồi xổm xuống đất, nhặt những mảnh giấy bị xé nát bỏ vào miệng mình rồi nhai nhồm nhoàm, nếm thử mùi vị, cảm nhận cảm giác nước bọt của mình đã thẩm thấu hoàn toàn qua tấm áp phích.
Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được những ánh mắt từ xung quanh truyền đến, hắn chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một số người đang vây quanh mình chỉ trỏ.
"Họ là gì? Họ là hình chiếu hay là gì? Những Tư Mệnh khác? Hay hình chiếu của những kẻ thù khác, họ vây quanh mình định làm gì?"
Sắc mặt của Lý Hỏa Vượng dần trở nên dữ tợn, hắn để tay ra sau lưng, nắm chặt cán dao của hai con dao quân dụng.
"Bọn họ là ai, bọn họ rốt cuộc là ai? Ta là Tư Mệnh, còn bọn họ thì sao? Bọn họ cũng là Tư Mệnh ư? Bạch Ngọc Kinh có nhiều Tư Mệnh đến thế sao? Bọn họ muốn làm gì ta!”
Đối mặt thật và giả trong hiện thực, bản năng cảnh giác với kẻ địch ẩn giấu khiến giờ phút này nỗi lòng Lý Hỏa Vượng rối loạn.
Khi Lý Hỏa Vượng bản năng định rút quân đao cắm sau lưng ra, hòng tự bảo vệ mình thì cảm giác một vật sắt lạnh băng dán sát bên hông.
Giây sau, cùng với tiếng xèo xèo, từ vật sắt lạnh lẽo kia truyền đến cảm giác tê đau mãnh liệt khiến Lý Hỏa Vượng toàn thân bị điện kịch liệt run rẩy.
"Là ai! Là ai đang công kích ta!”
Lý Hỏa Vượng tràn đầy lửa giận vừa co giật vừa khó khăn xoay người lại.
Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy khuôn mặt với đôi mắt ướt lệ của Dương Na, thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình, cô nức nở lấy một kiềm chích điện ra khỏi túi xách, luồn vào trong áo Lý Hỏa Vượng, ấn chặt nút mở.
“Là ... em! Tại sao?!”
Dương Na cắn chặt môi, cô buộc phải làm như vậy, Lý Hỏa Vượng hiện giờ phát bệnh, nếu không kịp lúc khống chế hắn, phố đi bộ chắc chắn sẽ có người chết.
Chẳng những tổn thương người vô tội, nếu tình huống lúc trước lặp lại lần nữa thì Lý Hỏa Vượng thật sự sẽ phải ở trong bệnh viện tâm thần suốt đời.
Thật ra lúc trước Dương Na lén bỏ kiềm chích điện vào túi xách không phải dùng để phòng thân, là dùng để đề phòng Lý Hỏa Vượng lại lần nữa phát bệnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng xèo xèo của kiềm chích điện, Lý Hỏa Vượng run rẩy mở ra miệng:
“Ngừng ... ngừng lại!”
Sự đau lòng của Dương Na, cảm giác đau tê mãnh liệt dần kéo Lý Hỏa Vượng ra khỏi Mê Võng thật giả.
Dương Na rơi lệ lại lắc mạnh đầu, dí chặt phần đầu của kiềm chích điện vào thịt Lý Hỏa Vượng, quyết điện xỉu hắn.
"Ta nói ... Dừng lại!"
Lý Hỏa Vượng bóp chặt mu bàn tay của Dương Na lại nhanh chóng buông ra, khi dòng điện chạy dọc thân thể, điện giật mạnh khiến tay cô buông lỏng kiềm chích điện, nó rơi xuống đất.
Lý Hỏa Vượng nhặt kiềm chích điện lên, hai tay vội nâng Dương Na xụi lơ dựa vào ngực mình, không biết là an ủi Dương Na hay là an ủi bản thân, hắn liên tục nói:
“Không sao, ta không sao, không sao mà ...”
Khi nhìn thấy hai người ôm chặt nhau, không làm ra phản ứng khác thường nào, người xung quanh vẻ mặt thất vọng buông xuống điện thoại đã mở camera quay hình.
“Người đẹp, có sao không? Có phải tên này uy hiếp cô không? Cô quen người mặt thẹo này hả? Có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp không?” Mấy thanh niên hăng hái giúp đỡ lại gần, quan tâm hỏi Dương Na.
Dương Na vừa khóc vừa lắc đầu, vùi đầu vào ngực Lý Hỏa Vượng, nghẹn ngào nói: "Không có gì, tôi là bạn gái của anh ấy, mới nãy chúng tôi cãi lộn chia tay thôi.”
Nghe nói là đôi người yêu giận dỗi, người còn đứng đây vây xem hoàn toàn mất hứng thú, lục tục tản ra, tiếp tục đi dạo phố.
Lý Hỏa Vượng ôm chặt Dương Na, lảo đảo đi hướng bậc thang, khi trở lại cửa hàng xăm mình thì hai người ngồi phịch xuống sofa.
Hai chị em họ Ba nhìn hành động của hai người này cũng không đuổi họ đi, đóng cửa lớn, tạm ngừng kinh doanh.
Thân thể Lý Hỏa Vượng thường không tự chủ được co giật, đây là di chứng bị điện giật.
Nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không chú ý những thứ này, tạm giải quyết rắc rối bên ngoài, nhưng phiền phức vẫn còn ở, giờ phút này đầu óc của hắn hoàn toàn rơi vào mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận