Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 351: Chuyện ngoài ý muốn (2)

"Ta sợ có một ngày, ở một bên thì ta đang cầm đũa gắp thức ăn, bên kia thì lại dùng đũa chọc vào mắt của Bạch Linh Miểu.”
"Ta sẽ không bỏ cuộc! Một ngày nào đó ta sẽ tìm được cách xử lý hết những ảo giác như các ông. Ta sẽ không luôn đau khổ như vậy. Sẽ có một ngày ta cũng có thể trở thành một người bình thường.”
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng tựa hồ nhìn thấy cái gì đó, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin được, hô hấp càng lúc càng gấp, con ngươi chấn động.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay người lại, thân thể bị trói chặt ủi vào trong đất như con giòi, đầu dính đầy bùn đất không ngừng lắc nguầy nguậy.
"Không! Lý Hỏa Vượng, ngươi đã bị lừa hai lần rồi. Ngươi không thể lại bị lừa nữa. Đó nhất định là giả.”
"Ngươi tuyệt đối không thể rơi vào mê man nữa. Bên kia còn đang chạy thoát thân. Nếu ngươi lại rơi vào đó nữa bọn họ phải làm thế nào.”
Dưới ánh nhìn của những người khác, Lý Hỏa Vượng không ngừng lăn lộn trên thảm cỏ xanh, vùi cho đám cỏ vốn mọc thẳng thớm trở nên hoàn toàn khác hẳn.
Một giờ sau, Lý Hỏa Vượng dừng lại rồi, cậu nằm bất động ở đó, ngoại trừ lồng ngực đang nhấp nhô ra thì chả khác gì một bộ xác chết.
"Ta ổn rồi, cởi trói đi.”
Trong giọng nói khàn khàn của Lý Hỏa Vượng tràn đầy sự mệt mỏi.
Ngay khi những người khác chuẩn bị lao tới, Bạch Linh Miểu đã ngăn bọn họ lại.
"Mọi người đừng đi, một mình ta đi là được rồi, hiện tại Lý sư huynh không muốn nhìn thấy người khác.”
Đợi đám đông dần dần giải tán, Bạch Linh Miểu không quan tâm đến việc Lý Hỏa Vượng đang dính đầy bùn đất, quỳ xuống và nhẹ nhàng mở dây xích. Cô ấy ôm đầu của cậu vào trong lòng, dùng ngón tay dịu dàng không ngừng xoa huyệt thái dương.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, sau đó gắng hết sức thở ra toàn bộ khí đục trong phổi, ngơ ngác nhìn trời lẩm bẩm: “Miểu Miểu, bọn họ bức bách như vậy, huynh thật sự chống đỡ rất mệt...”
Bạch Linh Miểu đau lòng đến sắp khóc, nhưng lúc này cô ấy căn bản không thể giúp được gì, cô ấy chỉ có thể ôm lấy đầu Lý Hỏa Vượng, dùng tay ấn huyệt hết lần này đến lần khác.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Linh Miểu, vẻ mặt có chút do dự, sau khi nhìn một lúc lại nhẹ giọng nói: “Miểu Miểu, sau này muội đội xử tệ với huynh một chút, nếu quá tốt huynh cảm thấy quá hư ảo, huynh sợ bên này là ảo giác.”
Nước mắt của Bạch Linh Miểu cuối cùng cũng chảy xuống, cô ấy nằm rạp trên ngực Lý Hỏa Vượng và bắt đầu nghẹn ngào.
Lý Hỏa Vượng giơ tay phải lên, đưa tới trước mặt mình, tay trái cầm lấy con dao và dùng lực chém xuống, một ngón tay út trực tiếp bị cắt đứt.
Cậu nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận cơn đau này, vẻ do dự giữa vùng trán kia từ từ tiêu tán: “Đùa à, cảm giác đau đớn kịch liệt này làm sao có thể là giả được chứ.”
“Ư... ư?” Màn Thầu gặm thứ gì đó trong miệng, cẩn thận đi vòng quanh Lý Hỏa Vượng.
“Gặm đi.” Lý Hỏa Vượng cầm ngón tay bị đứt kia lên và ném về phía chân Màn Thầu.
“Gâu!” Màn Thầu nhả đồ vật giống như cuộn da rắn màu đen kia trong miệng ra, dùng chân trước dẫm lên một bên ngón tay, nhai bằng một bên răng một cách hưng phấn.
Lý Hỏa Vượng đưa bàn tay phải đang chảy máu của mình vào trong miệng và mút mút, sau đó vỗ vỗ nhẹ vào lưng Bạch Linh Miểu và nói: “Không sao rồi, đừng khóc nữa, đứng dậy đi, muội xem người khác đều đang lén nhìn chúng ta kìa.”
Đợi cho Bạch Linh Miểu bò dậy khỏi ngực Lý Hỏa Vượng với đôi mắt đỏ hoe, cậu tháo dải ruy băng trên cổ tay của cô gái trước mặt và nhẹ nhàng quấn nó quanh mắt đối phương: “Ban ngày trời nắng, nhớ phải buộc lại, nếu không sẽ làm tổn thương đến mắt.”
Kéo lấy Bạch Linh Miểu đang không nhìn thấy gì cả, Lý Hỏa Vượng xoay người đi tới phía bên xe ngựa của mình.
Trải qua sự việc như vậy của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người Thanh Khâu trong thôn lều trại đều nhìn Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt có chút kỳ quái.
Lý Hỏa Vượng cũng không để tâm, dù sao cũng phải đi rồi, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, bọn họ nhìn mình thế nào, bàn tán sau lưng ra sao đều không quan trọng.
"Bảo Lộc, sau này có ngày gặp lại, bọn huynh đi rồi nếu tiện thì nhớ viết thư."
Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh xe bò và nói với Tôn Bảo Lộc đang ôm người thiếu nữ Thanh Khâu kia.
Tôn Bảo Lộc trông có chút bất lực: "Lý sư huynh, đệ không biết chữ.”
Lý Hỏa Vượng không nói nên lời: “Vậy được, cứ vậy đi, đệ hãy bảo trọng.” Nói xong, cậu dẫn những người còn lại rời khỏi đám lều trại đó.
Về phần dưới quần áo của Tôn Bảo Lộc có gì, Lý Hỏa Vượng cũng lười hỏi, cậu không phải là người hay hóng chuyện như vậy.
Đám người Cẩu Oa, Cao Trí Kiên ôm chặt lấy Tôn Bảo Lộc, đôi mắt của không ít người có chút đỏ, dù sao cũng là sư huynh đệ sống chết có nhau, nói không chừng sau này cũng không thể gặp lại nhau nữa, nói không để tâm chút nào thì cũng không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận