Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1471: Phụ thân

Nhìn thấy Lý Tuế ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, sắc mặt Trần Chiêu Đệ nhanh chóng tái nhợt, cô ta như mất hồn, quay người bước ra ngoài phòng.
"Đại nương, xin lỗi, ta sẽ tự đi treo cổ.”
Nhìn bóng lưng của đối phương, Lý Tuế lại cảm thấy có chút không chịu nổi: “Chờ một chút, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."
Lý Tuế cuối cùng lựa chọn giúp đỡ, mặc dù tình cảnh của nó không tốt, nhưng nếu phụ thân gặp chuyện này, với tính khí của phụ thân chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ.
"Ngươi cứ như bình thường.” Lý Tuế nhìn Trần Chiêu Đệ mắt sáng rực, dặn dò: "Ngươi về trước cho lợn ăn đi, đêm nay canh ba hãy đến tìm ta.”
Trần Chiêu Đệ vui mừng khôn xiết khi nghe tin Lý Tuế thực sự muốn giúp cô ta.
"Tốt! Đại nương là ân nhân cứu mạng của ta!” Trần Chiêu Đệ nằm sấp xuống đất, mạnh dập đầu vài cái hướng Lý Tuế rồi chạy ra ngoài.
"Ài ... " Lý Tuế thở dài chui vào đống rơm, nói với tượng đất sét trong tay: “Phụ thân, đợi đến huyện thành con sẽ tìm một gia đình tốt cho nàng ta, chỉ có thể giúp đến đó.”
Lý Tuế cảm thấy với khả năng hiện tại của mình, việc tìm hiểu thông tin chi tiết của một người sẽ khá dễ dàng.
Dù lựa chọn thế nào thì ít nhất vẫn tốt hơn ông già đã mất năm người vợ, kém đến mấy cũng là gả vào huyện thành.
Ngửi được mùi rơm rạ, Lý Tuế dần dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, đã rất lâu rồi nó không ngủ.
Gần như trong nháy mắt, Lý Tuế lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
“Ta đến đây, đại nương.”
Lý Tuế không nói chuyện, kéo Trần Chiêu Đệ cõng bọc nhỏ lần mò trong bóng đêm đi ra cửa lớn.
Có thể cảm giác được Trần Chiếu Đệ tim đập rất nhanh, đây tựa hồ là lần đầu tiên cô ta làm ra quyết định trái ý phụ mẫu, nếu như bị bắt được, cô ta thật sự sẽ bị đánh chết.
"Gâu! Gâu gâu gâu!" Tiếng chó sủa khiến hai người giật mình, nhưng khi Lý Tuế trừng mắt nhìn sang, tiếng sủa của con chó lập tức biến thành tiếng rên rỉ.
Sau khi đi ra khỏi thôn trong bóng tối, họ theo con đường đất chạy về phía nam, đợi cho đến khi mặt trời mọc ở phía đông thì dừng lại bên bờ sông.
Trần Chiêu Đệ vốc nước lạnh tưới lên mặt, cô ta ngửa đầu, khuôn mặt chân chất lộ nét vui vẻ tràn đầy sức sống.
"Đại nương, đa tạ ngươi, ngươi cứu mệnh của ta! Về sau ta sẽ dưỡng lão đưa tang cho đại nương!” Trần Chiêu Đệ lấy lại cuộc sống mới nhào lên người Lý Tuế, kích động hai tay ôm lấy cánh tay của nó.
Hành động của đối phương khiến Lý Tuế bối rối, trong nhiều năm qua, những người từng tiếp xúc đều muốn hại nó.
Lý Tuế chưa từng cảm thụ được cảm giác này kể từ khi rời khỏi phụ thân.
"Ăn lương khô đi, ăn xong lương khô, chúng ta cố gắng nhanh chóng kịp chạy đến huyện thành." Lý Tuế nói rồi lấy ra một ít thịt khô từ trong ngực chia cho Trần Chiêu Đệ.
Trên đường đi, Trần Chiêu Đệ dường như mở rộng cõi lòng, nói chuyện không ngừng nghỉ với Lý Tuế, mong chờ cuộc sống tương lai.
Dần dần, mối quan hệ giữa Lý Tuế và Trần Chiêu Đệ ít xa lạ hơn, thậm chí cười nói, nó dường như trở lại lần đầu gặp Màn Thầu.
Vừa đi vừa nói, huyện thành đã ở trước mặt, Lý Tuế có chút không nỡ rời đi, nếu Trần Chiêu Đệ có thể luôn ở bên cạnh thì nó sẽ không cô đơn.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Lý Tuế cuối cùng vẫn quyết định không làm như vậy, dù sao có một số việc không thể chỉ lo cho mình.
Đi tới huyện thành, Lý Tuế bắt đầu vội vã tìm nhà chồng cho Trần Chiêu Đệ, dù sao ở nơi đông người như vậy, mỗi giây phút nó đều có nguy cơ bị phát hiện.
Chẳng bao lâu sau, Lý Tuế tìm thấy một chàng trai bán bánh nếp ven đường, tuy hơi lớn tuổi nhưng thành thật bổn phận, trong nhà còn có một căn nhà truyền từ đời ông cha.
Sau khi tìm được ứng cử viên, Lý Tuế bắt đầu nói cho Trần Chiêu Đệ biết, nhưng phản ứng của Trần Chiêu Đệ nằm ngoài dự đoán.
"Đại nương, ta không lập gia đình, ta muốn học trang điểm với ngươi.” Trần Chiêu Đệ rất kiên quyết.
"Cuộc sống tốt đẹp không muốn hưởng mà cứ muốn cùng ta chạy ngược chạy xuôi à?" Lý Tuế phi thường không hiểu nổi.
"Ta không tin người khác, ta hiện tại chỉ tin ngươi.” Trần Chiêu Đệ nói rồi lao vào vòng tay của Lý Tuế.
Cảm nhận được cái ôm của đối phương, Lý Tuế bỗng hơi hiểu một số chuyện trước kia mình không hiểu, nó muốn đẩy đối phương ra, nhưng lại có chút không đành lòng buông tay.
"Ngươi muốn đi theo ta? Ngươi có biết ta là cái gì không mà cứ muốn đi theo?” Lý Tuế nhẹ nhàng buông Trần Chiêu Đệ ra, thả ra xúc tu dày đặc, Trần Chiêu Đệ sợ hãi khẽ hét lên.
Nhưng Trần Chiêu Đệ sắc mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ run rẩy mấy cái, cuối cùng lại cắn răng một cái, lại lần nữa đi hướng Lý Tuế, ôm nó:
"Ta ... Ta không sợ! Cho dù đại nương là yêu quái ta cũng không sợ! Đại nương cho dù là yêu quái thì cũng là yêu quái tốt!”
Lý Tuế nghe vậy thật sâu thở dài: "Được rồi, vậy hãy đi theo ta, sau này ngươi cũng có thể giúp ta tìm hiểu".
Bạn cần đăng nhập để bình luận