Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 98: Nhị thần (1)

Nghe được tiếng nấc, Lý Chí quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục một bên đánh trống một bên tiếp tục xướng.
"Lão tiên gia nha ! ngươi muốn tới ta biết, không cần quấy không cần nháo, uy phong có a sát khí nhiều, uy phong sát khí bớt dẫn theo ! ".
"Phòng ở nhỏ, người lại nhiều, lo ngại đụng chạm, đụng tới quân tử còn đỡ, đụng tới tiểu nhân lại phải võ mồm ! ai ! ".
"Thùng ! thùng ! thùng thùng !" Trong căn phòng thấp bé, tiếng trống không ngừng, tiếng Lý Chí niệm xướng cũng không ngừng.
"Đỡ lấy ta, đỉnh đầu là phòng ở, cước giẫm viên gạch, tay trái gõ trống tay phải cầm roi, ai khái ai khái yêu ai !" "Thùng thùng thùng! !"
Lý Hỏa Vượng ở một bên có thể nhìn thấy, theo tiếng niệm xướng không ngừng, khăn voan đỏ đỉnh đầu Nhị thần dần dần có thứ gì đó đội lên từ bên trong.
Cách khăn voan đỏ, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bên trong hiện ra một ít hình dáng đầu thú quái dị.
Nói đầu thú cũng không chuẩn xác, mấy thứ này không có thứ nào giống thú bình thường, toàn bộ biến dị dị dạng nghiêm trọng, chỉ là bộ phận trong đó có chứa bộ dáng của thú.
Mấy thứ này giống như nước chảy lúc ẩn lúc hiện ở dưới khăn voan đỏ, không ngừng mấp máy.
Một màn trước mắt, phối hợp khói trắng mông mông lung lông, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Lý Hỏa Vượng dùng sức day day mắt, phát hiện Nhị thần lúc này đã giẫm theo nhịp trống, đi theo Lý Chí hướng về bàn bát tiên hoàn toàn bị khói trắng bao phủ.
"Đánh một chút điên tam điên ! đánh một cái tam hạ điên cửu điên !
Tiền tam hậu tứ tả ngũ hữu lục lục thập bát hạ ai ! ".
Trong khói trắng mông lung, theo Lý Chí cùng cô gái kia một trước một sau nhảy xung quanh.
Cô gái ở trên bàn bát tiên tòa vẻ mặt bắt đầu mười phần đau đớn nắm lấy cổ của mình.
"Cút! ! Cút ngay! !" Thanh âm cô ta mang theo một tia run run.
"Bàn binh ta ! thỉnh hoàng thiên phách ! thỉnh hoàng thiên thanh ! thỉnh lai hoàng thiên hắc thỉnh hoàng thiên hồng, đại báo mã, nhị linh thông, khoái chủy liêu ca học thiệt tinh ai !" "Thùng! Thùng! Thùng!"
Lời này vừa ra, tâm tình của Lý Hỏa Vượng không biết vì sao bắt đầu có chút nóng nảy hẳn lên.
Lúc này cậu nghe thấy bốn phía thêm một ít thanh âm khó hiểu, mà khi cậu cẩn thận lắng nghe, thanh âm này lại không còn.
Mặc kệ lão tiên trong miệng Lý Chí là cái gì, nhưng có thể khẳng định không giống với loại nào mà cậu đã gặp trước đây.
"Nghe qua, hắn không chỉ có thể mời một loại tiên gia, hắn tối đã có thể mời bao nhiêu?"
Ngay tại thời điểm cậu chuyên chú nghĩ tới chuyện này, tiếng trống lại dần dần nhẹ xuống.
Lý Hỏa Vượng nhíu mày vung tay lên, xua đi khói trắng trước mắt, đi nhanh về phía cạnh bàn.
Nhưng không ngờ chỉ mới đi đến gần, bỗng nhiên, một bóng đen bay ra từ trong khói trắng, kéo theo tàn ảnh xông về phía mặt của cậu.
"Xoảng!" Trường kiếm chém sắt như chém bùn chắn qua, giây tiếp theo đã bị hai hàng răng mang theo máu cắn kẽo kẹt rung động.
Cô gái cả người trần trụi kia lực lớn đến kinh người, hai tay thành trảo liều mạng cào về phía mắt của Lý Hỏa Vượng.
Lúc này hai mắt giăng kín tơ máu của cô ta toàn bộ đã lồi ra, hầu như rớt khỏi mặt, trên gương mặt không ngừng rung rung tràn đầy lệ khí cùng sát ý.
"Lý Chí! ! Ông làm cái trò gì vậy! !" Lý Hỏa Vượng cố kiên trì hô lớn vào trong khói trắng.
"Thùng thùng thùng! !" Lão ! tiên ! gia ài ! ".
Bàn binh quyết lại vang lên, khăn voan đỏ thẫm từ trong khói trắng xoay tròn bay ra, chụp ở trên mặt cô gái kia.
Cô gái liều mạng giãy giụa, nhưng không làm gì được, mặt thú mấp máy trên khăn voan chui vào trong miệng của cô ta.
"Vù !" một tiếng, cô ta bị lực lượng nào đó kéo mạnh vào bên trong khói trắng, bên trong không ngừng truyền đến tiếng xướng của Lý Chí.
"Lão tiên gia a !, ly liễu cổ động ly liễu sơn, trảo bả hoàng sa bả động môn mông, âm thiên giá vân tẩu, tình thiên toàn phong toàn, giá vân tẩu toàn phong toàn, lai khứ bất dụng nhất đái yên ! ".
Khi Lý Hỏa Vượng kinh hồn chưa định giơ trường kiếm cảnh giác đi vào trong khói trắng, thì phát hiện cô gái vừa rồi còn phát điên, lúc này đã xụi lơ ở trên bàn, sắc mặt vàng như nến cả người đổ mồ hôi lạnh.
Lý Chí ở một bên vẫn dẫn theo tức phụ đang run run nấc lên ở phía sau, không ngừng xoay quanh cô gái này.
"Nhĩ yếu tẩu a ngã bất lan, phách vương tào đầu bả mã khiên, tiên giải cương thằng hậu bối an, lão tiên gia dương tiên đả mã ! yếu hồi sơn a ! ai hải di hống hắc ! ".
Xướng xong một câu cuối cùng này, Lý Chí trở cây roi trong tay, trùng trùng gõ ba cái vào chính giữa cái trống.
Tiếng trống vừa dừng, khói trắng bốn phía bắt đầu chậm rãi tán đi, loại tâm tình bực bội kỳ quái trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng dần dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận