Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1360: Thù lao (2)

Nửa phía dưới của Thiên Trần Quốc có nhiều núi rừng, người ở bên này được gọi là người phương Nam.
Còn những điều khác thì nàng không biết gì cả, đương nhiên cũng không biết đại quân không thể nói, cái gì là kim long, cứ như vậy mơ hồ mà sống.
Nếu không có biến cố gì quấy rầy thì e rằng cả đời này nàng sẽ sống trong phạm vi trăm dặm quanh thôn.
"Xúc Xắc thật sự lừa gạt ta." Lý Hỏa Vượng trong lòng nói với Lý Tuệ: "Người như vậy có lẽ ngay cả chữ cũng không biết, huống chi là sờ trời đụng đạo."
Dựa vào sự hiểu biết của người này, Lý Hỏa Vượng phát hiện, Thiên Trần Quốc không đáng sợ như Xúc Xắc đã nói là tìm đại một người có thể rút hết Thiên Đạo trên người của người khác.
Thiên Trần Quốc giống như Đại Lương, Đại Tề, chỉ có số ít người có thần thông, phần lớn người dân đều mơ hồ sinh lão bệnh tử trong thế giới quan của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, áp lực đối với Thiên Trần Quốc trong lòng rốt cục cũng giảm bớt một chút.
"Phụ thân, Xúc Xắc cũng không có lừa ngài, đúng là nàng có thể làm được, chẳng qua nàng chưa được học.”
“Không học thì tương đương với không làm được, bây giờ học cũng không kịp. Suỵt, yên lặng, sắp đến rồi, chờ nàng rời đi chúng ta sẽ nương bóng đêm rời khỏi đây, đi huyện thành mà nàng chỉ dẫn.”
Nếu không thể tìm thấy manh mối hữu ích nào từ người trong thôn nhỏ này thì không cần ở lâu hơn nữa.
Nếu muốn biết nhiều hơn về Thiên Trần Quốc, ít nhất phải tìm người đọc sách.
Tuy rằng không có triều đình, không có hoàng đế, nhưng ít nhất toàn bộ Thiên Trần Quốc hẳn là có người quản, chẳng qua xưng hô khác nhau.
Hai người quẹo trái quẹo phải trong thôn, một căn nhà gỗ nhỏ có cột gỗ chống xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Buổi tối hôm nay ngươi hãy ở lại đây, đừng ngại nó xập xệ.”
Nhìn thấy đối phương leo lên thang, Lý Hỏa Vượng cũng làm theo, chuẩn bị đánh đối phương bất tỉnh.
Nhưng vừa leo lên, Lý Hỏa Vượng liền choáng váng, người phụ nữ cởi áo ra.
“Nào, nằm xuống.” Nàng vươn tay định kéo Lý Hỏa Vượng xuống.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bỏ tay ra, hắn chợt hiểu tại sao trong thôn này không có đàn ông, tại sao người dân trong thôn lại đối xử tốt với hắn như vậy, hóa ra tất cả những thứ này đều cần trả thù lao.
“Sao vậy? Chê ta già à? Vậy ta sẽ gọi con gái út của ta tới."
"Không cần phiền phức." Khi Lý Hỏa Vượng đưa tay chạm vào mặt đối phương, đối phương lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng từ trên lầu đi xuống, súc địa thành thôn lao về hướng lúc trước được chỉ dẫn.
“Có phải ta quấy rầy phụ thân không? Yên tâm, ta sẽ không nói cho nương."
Nghe lời này Lý Hỏa Vượng da đầu thít chặt:
“Đã tới lúc này rồi còn có thời gian rỗi đùa giỡn, đừng quên chúng ta là đến làm gì."
Hắn thật sự không ngờ phong tục của Thiên Trần Quốc kỳ lạ như vậy.
“Phụ thân đừng căng thẳng vậy, nên cười thì hãy cười đi, ngài cứ căng thẳng sớm muộn gì có một ngày sợi dây kia sẽ đứt.”
"Được rồi, không cần ngươi dạy ta, đi nhanh đi."
“Phụ thân thật sự không động tâm sao? Người phụ nữ kia thoạt nhìn rất xinh đẹp."
Nghe Lý Tuế nói như vậy, Lý Hỏa Vượng toàn thân khó chịu, hắn thật sự không muốn cùng con gái nói đến chủ đề này.
Trước đây Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy Lý Tuệ biết quá ít, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó biết quá nhiều.
"Nếu ngươi còn tiếp tục nói nhảm, có tin là ta ném ngươi trở lại không?”
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đưa tay nắm chặt chuôi Tích Cốt Kiếm thì Lý Tuế rốt cục dừng lại.
Lá cây không ngừng xào xạc, bị Lý Hỏa Vượng bỏ lại phía sau, hắn dọc theo lối nhỏ trong rừng đi tới trước.
Khi ảo ảnh đồng hồ cát bị đảo lộn lần nữa, mặt đất trước mắt hắn trở lại rộng lớn, một tòa huyện thành xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đã tìm được huyện thành, nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng kinh ngạc là huyện thành không có tường thành, trên cửa treo một chiếc đèn lồng vải trắng rách nát đung đưa trong gió.
"Nâng cao cảnh giác, không chừng có ai đó nhìn thấy ta.” Lý Hỏa Vượng thay đổi bóng dáng của mình vào trong đất, hắn ẩn thân đi về phía huyện thành.
Điều duy nhất Lý Hỏa Vượng cảm thấy về huyện thành này là rách nát, khắp nơi đều là nhà trống với cửa lớn mở rộng, mặt đất lồi lõm, rác rưởi khắp nơi.
Nếu không phải có ánh nến chiếu ra từ cửa sổ một số ngôi nhà, Lý Hỏa Vượng gần như tưởng rằng mình đã đến bãi tha ma.
Lúc này, Lý Tuế đột nhiên lên tiếng: “Phụ thân, Thiên Trần Quốc có người đang bói tìm chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy da đầu tê dại, quả nhiên người bên kia hành động nhanh chóng, bọn họ cư nhiên không phái người đến tìm, mà là trực tiếp bói toán.
“Đã bói ra chưa?”
“Chưa, bị ta ngăn lại, nhưng chặn không được bao lâu."
"Chúng ta có thể cầm chân bọn họ bao lâu hay bấy lâu, tốt nhất là chúng ta rời đi trước khi bọn họ tìm thấy chúng ta." Lý Hỏa Vượng đi thẳng về phía trung tâm huyện thành.
Trung tâm huyện thành miễn cưỡng náo nhiệt một ít, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng cửa hàng xung quanh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận