Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 564: Song hỷ lâm môn (1)

“Hay là bỏ qua luôn? Không bắt buộc nó thi trạng nguyên, bây giờ nó nói chuyện cũng lưu loát rồi, quan hệ hòa hợp với ta, đã đạt đến mục đích mà ta từng đặt ra.”
“Phụ thân, ta muốn học cái này.” Lý Tuế dùng xúc tu cuốn lấy một tờ giấy vàng đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi muốn học vẽ bùa?”
Tạm không nói tới có được hay không, tưởng tượng quái vật xúc tu mấp máy vẽ bùa làm phép, cảnh này nghĩ sao cũng kỳ lạ.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng do dự có nên thử hay không thì một bóng đen vụt qua không trung, hắn mới ngẩng đầu lên đã có một xấp thư rơi xuống.
“Cái này ...” Tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh.
Hắn nhanh chóng mở ra, thấy dòng thư đầu là ‘gửi Nhĩ Cửu’, con ngươi của hắn thu lại cực hẹp.
“Đây là thứ Ký Tướng giao hẹn đưa cho mình!”
Lý Hỏa Vượng siêu kích độc xem kỹ từng chữ, không ngừng tìm hai chữ Bắc Phong.
Tìm một lúc thì Lý Hỏa Vượng ngừng lại, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn.
Từ nội dung mà Giam Thiên Tư ghi lại thì Tọa Vong Đạo Bắc Phong này giống hệt như Lý Hỏa Vượng, đều là Tâm Tố.
Cũng vì Bắc Phong là Tâm Tố nên mới có thể dùng Mê Võng trong lòng xua tan chấp niệm tăng dần theo tuổi tác, cuối cùng sống đến một trăm chín mươi bốn tuổi!
Không chỉ thế, dựa theo Giam Thiên Tư tiếp xúc với Bắc Phong lâu dài, Bắc Phong rất có thể có biện pháp thoát khỏi ảo giác!
Vào giây phút này, Lý Hỏa Vượng nước mắt lưng tròng, dọc đường đi muôn vàn cực khổ, hắn rốt cuộc cảm giác được hy vọng!
Tùy theo tiếng gà gáy vang lên, trong Ngân Lăng Thành dần thức tỉnh phồn hoa, con phố yên ả dần bị người đi đường và lừa ngựa phủ lên.
Mỗi người đều bận rộn kiếm sống, không ai chú ý tới một đạo nhân áo đỏ đang kích động ngồi trên mái nhà của một khách điếm, cũng không ai hiểu được tâm trạng lúc này của Lý Hỏa Vượng.
“Phụ thân?” Lý Tuế cảm giác có chút ngoài ý muốn, cẩn thận dùng hai xúc tu chạm vào trái tim đập nhanh của Lý Hỏa Vượng.
Tuy đã qua một canh giờ nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không bình tĩnh lại được, lật qua lật lại xem nội dung lá thư trong tay.
Không ai hiểu được phong thư này có ý nghĩa gì với Lý Hỏa Vượng, nó đại biểu cho hắn sẽ không thống khổ mãi mãi trong Mê Võng, cuộc đời của hắn không phải tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, chính mình còn hy vọng!
Chỉ cần chính mình có thể tìm ra biện pháp thoát khỏi ảo giác từ Bắc Phong, chỉ cần có thể khổ tận cam lai, vậy thì cực khổ đã nhận được từ mấy năm qua đều là đáng giá!
Chính mình cũng có thể sống như người bình thường, theo người mình yêu sinh hoạt yên ổn cả đời!
Vào giây phút này, ý muốn chết luôn ám trong lòng Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn tan thành mây khói, hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, hắn không thể chết, phải sống! Phải sống thoát khỏi Mê Võng của Tâm Tố!
"Hỏa Vượng, huynh chạy lên nóc nhà làm gì?" Bạch Linh Miểu kêu gọi khiến Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần.
Lý Hỏa Vượng nhảy người xuống, ôm chặt đối phương, mang theo mấy phần kích động nhìn khuôn mặt tinh trí của cô:
"Có biện pháp, có biện pháp!"
Chẳng những minh xác mục tiêu của hắn, phiền phức của Bạch Linh Miểu cũng được đến giải quyết, đây là song hỷ lâm môn.
Ký Tướng có viết là tìm được Binh Gia, hơn nữa đối phương có biện pháp giải trừ sát khí.
Bạch Linh Miểu hoang mang hỏi:
"Rốt cuộc làm sao vậy? Huynh lại phát điên nữa à?”
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hồng, hào hứng nói:
"Đi! Chúng ta thu thập đồ đạc, đi Thượng Kinh!"
Trong Bạch Gia Thôn, một đám người mang theo gia đình đùm đề đang vây quanh đại đường Bạch gia xem náo nhiệt.
Lữ Trạng Nguyên thay đổi bộ dạng láu cá trơn trượt của mình, cực kỳ uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ở trước mặt ông là năm tiểu tử chiều cao khác nhau quỳ ở nơi đó, trong tay bưng một ly trà.
Người cao ráo đầu tiên nói:
“Đệ tử Chiêm nguyên Sinh, tự nguyện đầu nhập môn hạ Lữ Trạng Nguyên làm đồ đệ, học nghề lê viên, trong quá trình kiếm được tiền bạc đều thuộc về sư phụ, nếu có thiên tai nhân họa thì nghe theo số trời, kẻ ích kỷ bỏ trốn cứng đầu không phục nếu bị đánh chết thì đừng trách!”
Sau khi nói xong hắn ta bưng trà đưa cho Lữ Trạng Nguyên, ông cố chịu đựng đắc ý, bưng lên nhấp một ngụm. Thiếu nữ kia quỳ xuống, dập mạnh ba cái ở trước mặt Lữ Trạng Nguyên, trịnh trọng kêu một tiếng sư phụ.
Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba, cho đến đệ tử thứ năm.
Lữ Trạng Nguyên ra vẻ cao sang, giả vờ thâm trầm nói: "Ba năm ra trạng nguyên, nhưng mười năm mới có thể ra một tiểu sinh! Đừng nhìn chúng ta là hạ cửu lưu, nhưng ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thể ra trạng nguyên!"
"Chư vị đệ tử, các ngươi phải cố gắng luyện công, chớ để làm biếng! Tương lai trở thành một vị danh giác danh chấn thiên cổ!”
Sau khi vẽ xong bánh nướng, Lữ Trạng Nguyên hắng giọng, nói với con trai cả ở một bên:
“Cử Nhân, ngươi hãy mang bọn họ đi thử xem thân thể như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận