Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1078: Hình chiếu

Nghe thấy tên gia hỏa này lúc này, vậy mà còn hỏi mình đã ăn cơm chưa, Lý Hoả Vượng có chút im lặng. "Thanh tiên sinh, tôi đã cơm nước xong xuôi rồi, chúng ta có thể nói sang chuyện chính được chưa?"
"Vậy phiền anh chờ một lát, tôi vẫn còn chưa ăn xong." Thanh Vượng Lai bưng bát lên.
Nghe thấy lời này của đối phương, Lý Hoả Vượng không khỏi nhíu mày, Thanh Vượng Lai đây là xảy ra chuyện gì vậy. "Vậy không thể vừa ăn vừa nói sao?"
"Người xưa từng nói, thực bất ngôn tẩm bất ngữ. Huống hồ vừa ăn vừa nói, nhai không kỹ rất dễ khiến tiêu hóa không tốt hơn nữa còn dễ cắn phải lưỡi mắc nghẹn ở cổ họng." Nói xong, Thanh Vượng Lai trả điện thoại di động lại cho Dương Na.
Đối phương cũng đã cự tuyệt rõ ràng như vậy rồi, dù sao còn phải cầu cạnh người ta, Lý Hoả Vượng cũng chỉ có thể chờ một hồi.
Đến khi nhìn thấy vẻ mặt do dự kia của bạn gái mình Dương Na, Lý Hoả Vượng mở miệng nói: "Đừng lo lắng, bọn họ ăn thì em cũng ăn đi, đừng để bản thân đói bụng, ăn nhiều một chút."
"A, vậy được rồi, Hỏa Vượng, em cúp máy trước, đợi ăn xong rồi trò chuyện tiếp." Sau khi Dương Na nói xong, tít một tiếng, cuộc gọi video kết thúc.
Nhìn màn hình bất động, Lý Hoả Vượng thở dài một hơi, tại sao những người Tiền Phúc tìm đều kỳ lạ như vậy chứ, Thanh Vượng Lai này mặc dù không bị bệnh tâm thần, dáng vẻ nhìn trông cũng không quá đáng tin.
Lý Hoả Vượng đứng lên, tới bên cửa sổ kéo một góc bức rèm đầy sao trời lên, len lén nhìn ra bên ngoài, giờ phút này bầu trời bên ngoài đã tối, nhưng mà hắn có thể cảm giác được những ánh mắt kia càng nhiều hơn, bọn họ vẫn còn ở đây!
"Roạt !" Rèm cửa đầy sao trời lần nữa bị kéo lên, Lý Hoả Vượng trực tiếp lộ ra dưới án nhìn chăm chú của bọn họ.
"Các ngươi có gan thì xông tới đi! Ta sẽ khiến cho các ngươi đi vào thẳng đứng đi ra nằm ngang! !" Lý Hoả Vượng tay cầm lấy dao găm, hàm răng gắt gao cắn chặt lấy nhau, trong đôi mắt tràn đầy lệ khí.
Nhưng mà rất hiển nhiên những người này bởi vì nguyên nhân Vương Vi đã động thủ trước đó, bọn họ dường như cũng không có ý định lập tức động thủ lần nữa.
Không biết có phải là âm mưu trước gì đó hay không, ngược lại hiện giờ bọn họ chỉ vẻn vẹn đứng trông chừng, một mực chờ đến khi âm thanh cuộc gọi video vang lên lần nữa, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Rèm cửa sổ đầy sai trời rất nhanh bị kéo lên, sau khi Lý Hoả Vượng một lần nữa mở điện thoại di động, trong đó đã đổi sang một không gian mới, không lớn, nhìn giống như một căn phòng ngủ cho một người.
Có điều so với phòng ngủ của một nam sinh bình thường, nơi này rõ ràng sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều, đồ vật trong phòng phần lớn đều là màu trắng, trên tường cũng không có treo mấy nhân vật anime gì đó hay là cái gì khác, chỉ có một bức tranh chữ, hiện ra không nhiễm một hạt bụi nào.
Thanh Vượng Lai bưng một ly trà xanh, đặt ở bên miệng nhấp một miếng. "Xin chào, Lý Hoả Vượng, xin giới thiệu bản thân lần nữa một chút, tôi tên là Thanh Vượng Lai, chuyện trên người anh, bọn họ đã nói cho tôi biết rồi, tiếp theo tôi xin nói về suy nghĩ của mình."
"Đầu tiên những hạn chế trên người anh rất nghiêm trọng, bị nhìn chằm chằm như vậy mà nói, làm gì cũng đều không thành được, đầu tiên chúng ta cần giúp anh nghĩ ra cách, để anh tạm thời khôi phục một chút tự do nhất định."
"Chờ đã, chờ một chút." Lý Hoả Vượng cắt ngang lời nói của Thanh Vượng Lai.
"Thế nào? Anh không muốn khôi phục tự do, vẫn còn muốn bị giam giữ ở trong khu dân cư mãi như vậy sao?"
"Không phải, trước khi làm chính sự, trước tiên ta cần xác định rõ một việc, liên quan tới bọn họ, những người có ý đồ bắt cóc ta kia, cậu nghĩ như thế nào?"
"Cậu cho rằng bọn họ là người ngoài hành tinh chòm sao sư tử, hay là tập đoàn ngầm đang dòm ngó muốn trộm lấy năng lực đặc biệt?"
Thanh Vượng Lai cười cười. "Tại sao anh lại cảm thấy tôi sẽ nghĩ như vậy? Anh cảm thấy tôi giống như bị bệnh tâm thần lắm sao?"
"Vậy thì cậu nghĩ như thế nào? Vậy cậu cảm thấy chân tướng của chuyện này rốt cuộc là gì, bọn họ rốt cuộc là ai?" Cuối cùng cũng có được lời giải thích của một người bình thường rồi, giờ phút này Lý Hoả Vượng cảm nhận được lòng bàn tay của mình đều đổ đầy mồ hôi.
Thanh Vượng Lai không nhanh không chậm uống một ngụm trà, mở miệng nói: "Nhà vật lý học Juan Maldacena đã đưa ra một giả thiết, vũ trụ của chúng ta có thể là một hình ảnh ba chiều, mọi thứ anh nhìn thấy, mọi thứ anh cảm nhận được đều là một loại hình chiếu, tôi đồng ý với giả thiết này."
"Ồ? !" Lý Hoả Vượng trong lúc nhất thời có chút hoang mang, lời nói của tên gia hỏa này rốt cuộc là có ý gì, hơn nữa lời này có phải mình đã từng nghe qua ở đâu rồi hay không?
"Anh cảm thấy cái gì là thật, cái gì là giả?" Thanh Vượng Lai mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận