Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 348: Mỹ nhân (2)

Tôn Bảo Lộc thở hổn hển, tay run run xoa những giọt nước trên mặt, không ngừng gật đầu: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”
"Mẹ đệ là người Lương Quốc? Bà ấy đã nói gì với đệ về Lương Quốc?”
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tôn Bảo Lộc trở nên có chút kỳ quái: “Lý sư huynh, sao vậy? Đang ăn cơm ngon lành sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Loại chuyện này hoàn toàn không cần thiết phải che giấu, vì vậy Lý Hỏa Vượng liền nói cho cậu ấy biết về những lời mà mẹ cậu ấy vừa mới nói với mình lúc nãy và cả những lo lắng băn khoăn của mình.
"Nếu Lương Quốc thực sự tệ như mẹ đệ nói thì những người còn lại bọn huynh phải cân nhắc xem có nên đi định cư ở nơi khác không."
Sắc mặt Tôn Bảo Lộc rất đỏ, cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng tròn trên bầu trời: “Lý sư huynh, đệ có thể không nói không?”
Lý Hỏa Vượng có chút bất mãn: "Nhà đệ nhiều bí mật như vậy sao? Chuyện này cũng không thể nói chuyện kia cũng không thể nói, người không biết còn tưởng rằng đệ là con riêng của hoàng đế đấy.”
Nghe thấy lời này, Tôn Bảo Lộc nghiến răng nghiến lợi: "Được! Huynh đã cứu mạng đệ, còn đưa đệ về nhà, nếu huynh đã muốn biết vậy đệ sẽ nói cho huynh biết, huynh thấy dung mạo mẹ đệ thế nào?”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng có chút không hiểu đối phương đang chuyển đề tài đi hướng nào, chuyện này có liên quan gì đến vấn đề mà mình vừa hỏi sao?
"Mẹ đệ xinh đẹp phải không? Năm đó, khi bà ấy còn là một đại khuê nữ mới lớn, dung mạo lúc ấy còn xinh đẹp hơn bây giờ nữa kìa, quả thực chính là chim sa cá lặn.”
"Đây hình như không giống lời nói của một đứa con trai dùng để nhận xét về mẹ mình, đệ tốt nhất nên chú ý lời nói trước mặt một người ngoài như huynh.” Lý Hỏa Vượng nhắc nhở, Tôn Bảo Lộc dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu.
“Lý sư huynh, vậy huynh nói mẹ đệ xinh đẹp như vậy, trước kia ở Lương Quốc bà ấy làm cái gì?” Trên mặt Tôn Bảo Lộc mang theo vẻ cười khổ mà nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng hồi hộp, đối với câu hỏi này, cậu không tiếp lời, đợi cho đối phương tự mình nói.
“Mẹ đệ năm đó mới vừa tròn mười bốn, ăn bận sạch sẽ xinh đẹp, được thuê đến một gia phủ làm mỹ nhân chỉ.” Tôn Bảo Lộc run rẩy thốt ra một từ mà Lý Hỏa Vượng nghe không hiểu.
"Cái gì là mỹ nhân chỉ?"
"Có vị đại nhân muốn đi đại tiện, thì mẹ đệ đứng bên cạnh đợi, đợi ông ta đi xong rồi, mẹ đệ phải dùng lưỡi liếm sạch mông người đó. Đó gọi là mỹ nhân chỉ.” Tôn Bảo Lộc dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng bị sốc, cậu đột nhiên hiểu ra tại sao vừa nãy mẹ cậu ấy lại nôn khan khi nói đến Lương Quốc, còn có vì sao bà ấy lại nói Lương Quốc không coi con người là con người.
Trước đó trong đầu cậu nghĩ rằng làm thê thiếp hay kỹ nữ cho người khác, đó vẫn còn là con người, nhưng một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, trong mắt một số người ở Lương Quốc, giá trị duy nhất có thể sử dụng lại chỉ xứng để lau mông.
"Huynh cảm thấy như vậy đã đủ ghê tởm sao? Sai rồi! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Huynh biết giang cẩu là gì không? Cái gì gọi là nhục bình phong không? Cái gì gọi là mỹ nhân vu không? Người Lương Quốc nhiều trò lắm.”
- Giải thích,
Giang cẩu là quả nho có hình giống tương tự như mỹ nhân chỉ.
Nhục bình phong là vào mùa đông thời cổ đại, một đám gia nô phải vây vây quanh chủ nhân làm thành một tấm bình phong.
Còn Mỹ nhân vu là ở Thời cổ đại, khi chủ nhân ho, người hầu xinh đẹp phải lập tức há miệng ra để chủ nhân khạc đờm nhổ vào trong miệng, như một cái bô hứng đờm.
Hết giải thích.
Tôn Bảo Lộc rời đi rồi, chỉ còn lại Lý Hỏa Vượng một mình đứng ở bên ngoài lạnh lẽo vắng vẻ.
Sau khi nghe câu chuyện của Tôn Bảo Lộc, cậu có chút hối hận rồi, sau đó theo bản năng cảm thấy chán ghét vùng đất như vậy.
So với bọn họ, các sư thái ở An Từ Am còn sạch sẽ hơn nhiều.
Nhưng khi sự chán ghét biến mất, trên mặt Lý Hỏa Vượng lập tức lộ ra vẻ bất lực sâu sắc.
Đáng lẽ cậu nên sớm nghĩ đến ở thế giới hoàn toàn điên rồ này, căn bản không thể có đào nguyên ngoại thế, chẳng qua là sự khác biệt tệ hơn một chút hoặc là tệ hơn nhiều chút mà mà thôi.
"Chạy đi xa ngàn dặm như vậy để làm gì chứ? Sớm biết thì lúc trước chiếm luôn Thanh Phong Quan cho rồi.”
Có điều ý nghĩ này chỉ là suy nghĩ, dù sao hắn cũng phải cân nhắc đến việc những người khác cần về nhà.
"Lý sư huynh? Huynh sao vậy?" Bạch Linh Miểu có chút lo lắng thò đầu ra khỏi lều, cô ấy sợ đối phương lại phát bệnh.
"Không sao, huynh vào trong ngay đây.”
Sự náo nhiệt trong lều vẫn đang tiếp tục, chỉ là nhìn vào cao lương mỹ vị đầy ắp, Lý Hỏa Vượng không còn hứng thú ăn uống nữa.
Khi Lý Hỏa Vượng có chút đau đầu mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đang nằm trong một chiếc lều nhỏ, bên cạnh là Bạch Linh Miểu chỉ mặc chiếc áo yếm, cô ấy đang ngồi ở đó cầm chiếc lược sừng bò yên lặng chải tóc.
Lý Hỏa Vượng vươn tay kéo cô ấy qua, ôm cô ấy vào lòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận