Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 583: Năm mới

Chờ khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì vẫn là buổi tối, được hòa thượng cho biết mình đã ngất xỉu trong ba ngày.
Tuy rằng cảm giác bụng cực kỳ đói nhưng tinh thần khá hơn lúc mới lột da nhiều.
Lấy ra lương khô và ấm nước, Lý Hỏa Vượng vừa nhai ngấu nghiến vừa đi hướng bộ da của mình, khiến hắn ngoài ý muốn là Màn Thầu canh ở đó.
Nó đầu đuôi chồng lên nhau khoanh thành một cục banh vàng, dù cho ngủ cũng không quên chặt chẽ canh chừng da của Lý Hỏa Vượng, bên cạnh nằm hai con chuột to bị cắn chết.
Ngửi được mùi thức ăn, Màn Thầu lập tức tỉnh lại, ngồi xổm ở đó, không ngừng vẫy đuôi với Lý Hỏa Vượng.
“Đôi khi ta cảm thấy chó tốt hơn con người.”
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ đầu của Màn Thầu, ném nửa miếng bánh nướng trong tay ra xa, cho Màn Thầu tự đi nhặt.
Nhìn Màn Thầu cắn bánh nướng, Lý Hỏa Vượng ngồi xổm xuống, cẩn thận rút bộ da của mình từ trong bùn đất qua.
Lý Hỏa Vượng từng nghĩ biện pháp khác lột da của mình, nhưng hắn không có ai giúp đỡ, không dễ làm, chỉ có biện pháp như thế này là tiện nhất.
Hơn nữa kiểu lột da này không có chút xíu tổn thương nào, nguyên vẹn.
Lý Hỏa Vượng đầu tiên là đổ thủy ngân đọng trong da ra, lấy Đại Thiên Lục ra, đi tới bên xe ngựa, lấy rơm khô đã chuẩn bị sẵn nhét vào trong.
Làn da khô quắt của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng phồng lên, nhìn bản thân, phải công nhận loại cảm giác này rất quái.
Buông da người xuống, Lý Hỏa Vượng đốt sáu nén nhang, cắm ba cây vào mỗi hốc mắt, lại cắt vài lọn tóc của mình, nắm chu sa nhanh chóng vẽ bùa trên da người.
"Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn! Quảng tu ức kiếp, kiền la đát na! Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn, thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân!"
Tùy theo Lý Hỏa Vượng niệm xong, phù chú cũng được vẽ xong, nhang cắm trong hốc mắt nhanh chóng rút ngắn, mang theo tro cao vút rút vào trong da người của Lý Hỏa Vượng.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng khẩn trương lên: “Thành công? Hẳn là thành công chứ nhỉ? Ta luyện tập thời gian lâu lắm rồi.”
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng lập tức nhìn thấy từ thất khiếu của bộ da không ngừng tuôn khói trắng, nhang đã đốt dường như lúc này mới làm cháy rơm nhét bên trong.
Tùy theo khói đặc càng lúc càng lớn, nguyên bộ da người nhanh chóng rút lại, sau khi khói trắng tán đi hết, một tấm da người chỉ cỡ bàn tay hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Thành công!" Lý Hỏa Vượng vươn tay cầm da người cẩn thận ngắm nghía, sau khi rút nhỏ thì ngũ quan mơ hồ rất nhiều, da dẻ cũng trở nên vàng vọt, thoạt trông giống như một người giấy cắt bằng giấy vàng.
Theo ghi chép trong sách thì mang theo da người bị luyện chế ra có thể chắn tai chắn sát, lúc gặp xui xẻo thì có nó gánh thay, quan trọng hơn là lúc sắp chết nó sẽ đổi mệnh thay mình.
Lý Hỏa Vượng không biết đổi mệnh là đổi như thế nào, nhưng có thể khẳng định rằng thứ này hẳn là một loại pháp khí giữ mạng.
Hơn nữa đây không phải thứ duy nhất, chờ phục hồi thì có thể làm ra thứ này không giới hạn số lượng.
Có nó, sắp tới đối mặt nguy hiểm thì Lý Hỏa Vượng cũng tự tin hơn.
Tiếc nuối là pháp khí Tâm Tố khác không dễ luyện chế, hoặc là không tìm được thiên linh địa bảo làm tài liệu, hoặc là xem không hiểu hướng dẫn viết cái gì, chỉ có da người là đơn giản nhất, dễ luyện chế nhất.
“Ta như vậy ... xem như có ngón tay vàng?” Lý Hỏa Vượng nhìn da người trong tay mình, nhỏ giọng tự giễu.
“Phụ thân? Cái gì là ngón tay vàng?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu không đáp lại câu hỏi của Lý Tuế, hắn cầm da người tính tìm chỗ cất.
Thứ quan trọng như vậy không thể vứt lung tung, sau khi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng dán da vào rốn của mình.
Một cây xúc tu vươn ra quấn lấy da người rồi thụt về:
“Cảm ơn phụ thân!”
"Chúng ta đi đi." Lý Hỏa Vượng nhảy lên xe ngựa.
Lý Hỏa Vượng vừa đánh xe ngựa vừa lấy lương khô lạnh lẽo ra cắn, uống nước lạnh: “Mà lúc này chắc đã qua năm mới rồi?”
“Thì đó, năm mới rồi, từ một tháng trước ta đã bắt đầu trông mong ngày này."
Cẩu Oa mặc áo dài tơ lụa nói chuyện vài câu với Triệu Ngũ, tay cầm đùi gà to cắn.
Còn chưa kịp nuốt xuống, Cẩu Oa đã đảo mắt qua món ăn khác trong mâm cơm Tất Niên.
Cá chép kho, sườn kho, thịt mỡ kho, lòng xào, thịt xíu mại, móng heo cay, rau xào thịt, gà luộc.
Tuy Dương Tiểu Hài chẳng nấu được món cao sang gì nhưng toàn là món mặn.
Hôm nay là năm mới, lúc bình thường không được ăn nhiều món ngon như vậy, cuộc đời Cẩu Oa thích Tết nhất.
Cẩu Oa dùng đũa kẹp mấy miếng non nhất phần bụng cá đặt vào chén của vợ mình:
“Ăn nhiều vào! Hai phu thê chúng ta cố gắng ăn nhiều hơn Sỏa Tử!”
Cẩu Oa như vậy, người khác cũng không khá hơn là bao, đặc biệt là mấy đồ đệ mà Lữ Gia Ban mới thu, đầu sắp vùi vào trong bát.
“Ài, không biết Miểu Miểu đang ở đâu, ăn những thứ gì." Xuân Tiểu Mãn ăn không ngon, dùng đầu đũa đâm xương trong chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận