Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1277: Trở lại

"Lý Hỏa Vượng! Mau giúp với!”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy, rút thanh kiếm tiền đồng ra, rồi vung thật mạnh, sợi chỉ đỏ cùng với tiền đồng lập tức bay ra, quấn lấy Bạch Linh Miểu, kéo về bên cạnh mình.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cây trâm trong tay Bạch Linh Miểu cùng với hàm răng của cô thoáng chốc đã trở nên mềm nhũn vô cùng, cũng không còn làm tổn thương đến bản thân cô chút nào nữa.
"Đi thôi! Ta đưa mọi người về!" Lý Hỏa Vượng rút Tích Cốt Kiếm cắm trên Bạch Ngọc Môn ra, chuẩn bị đưa Bạch Linh Miểu sa xuống.
Nơi này quá hỗn loạn, nếu có chuyện gì xảy ra, lo liệu rời khỏi chỗ này trước rồi tính tiếp vẫn hơn.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên Bạch Linh Miểu vươn tay, nắm chặt lấy tay hắn. "Khoan... Khoan đi đã! Bà ấy ở ngay đó! Còn thiếu một chút nữa thôi!"
Nói xong, cô ọe một tiếng, một số thể khí màu đen phun ra từ miệng cô.
"Cẩn thận, đó là cái chết thiên đạo! Đừng chạm vào!"
Cơ thể nhanh chóng xê ra để tránh đi luồng khí đen đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tình trạng của Bạch Linh Miểu càng lúc càng gay go, hắn lập tức chuẩn bị đưa Bạch Linh Miểu rời khỏi Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng Bạch Linh Miểu lại ra sức đẩy Lý Hỏa Vượng ra, dưới sự chiếu rói của bạch quang đang chậm rãi xoay tròn. "Chỉ... một chút nữa thôi! Muội nhìn thấy bà ấy rồi! Bà ấy rất tuyệt vọng!"
"Chờ đã! Hình như vẫn có thể xoay chuyển!" Nhị Thần cũng bắt đầu lây nhiễm ý định muốn chết trong đôi mắt dã thú ấy, bắt đầu cảm nhận được một phần suy nghĩ của Bạch Linh Miểu.
"Vẫn có thể xoay chuyển cái gì? Chỗ này quá nguy hiểm, lần sau đến cũng như vậy!"
Lý Hỏa Vượng lo lắng cho sự an nguy và tính mạng của đối phương, một lần nữa đưa tay ra, nhưng lại bị Nhị Thần tung vuốt đánh bay.
Lý Hỏa Vượng vừa chuẩn bị giẫm hai chân, định lao tới cưỡng chế ôm lấy họ thì Huyền Tẫn đã chặn lại trước mặt hắn.
"Cha, cha tới đây giúp mà, ngay cả mẹ làm gì cha cũng không biết, tốt nhất đừng nên thay mẹ quyết định."
"Tất nhiên mẹ có những suy tính của riêng mình về chuyện của bà ấy, không nhất thiết chuyện gì cũng đặt cha lên hàng đầu."
Đồng tử Lý Hỏa Vượng khẽ giật, hắn kinh ngạc khi Tuế Tuế lại biết nói ra những lời như vậy.
Nhưng hắn đã nhanh chóng bị nội dung thu hút, Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu ở phía xa đang cố gắng hết sức để hoàn việc gì đó, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Được! Ta giúp!"
Lý Hỏa Vượng lao về phía những tà túy đang nhìn chằm chằm xung quanh, đi theo Huyền Tẫn cùng ngăn chặn sự tiếp cận của chúng.
Đồng thời, hắn cũng một tâm hai việc, không ngừng tu chân trong lòng, cố gắng làm cho hết thảy mọi việc mà Bạch Linh Miểu muốn làm đều thuận lợi.
Trong một mảng hỗn độn ấy, Bạch Linh Miểu đi theo những sợi chỉ đó, cơ thể bắt đầu chìm vào làn sương dày đặc, cố gắng đến gần Vô Sinh Lão Mẫu hơn.
Ý định muốn chết không ngừng ăn mòn ý chí của cô, nhưng khi có một người khác gánh vác một phần ý định muốn chết, cuối cùng cô cũng có thể miễn cưỡng di chuyển, Nhị Thần cũng đã đến.
Quá trình này dài dằng dặc đồng thời cũng đau đớn vô cùng.
Nhiều lần cô gần như không thể chống chọi nổi, nhưng vừa nghĩ đến những xác chết đang gào thét thảm thương trong lò hỏa táng đó, và những bách tính thối rữa thành nửa người nửa ma, cuối cùng cô cũng gắng gượng mà chống đỡ tiếp.
Khó lắm mới có cơ hội kết thúc trận thiên tai tàn bạo này, nếu bản thân có cơ hội giải quyết hết thảy những chuyện này, cô tuyệt đối không cho phép vì tâm nguyện của mình mà thất bại! Họ thật sự quá thê thảm rồi!
Bạch Linh Miểu cắn đứt môi, giơ chiếc trâm đã biến thành bùn loãng xuyên mạnh vào tim, tay tóm lấy những sợi chỉ còn lại ra sức kéo.
Khi khoảng cách rút ngắn một cách nhanh chóng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Vô Sinh Lão Mẫu.
Những sợi chỉ của Vô Sinh Lão Mẫu tương liên với những sợi chỉ của cô, mỗi sợi chỉ đều được nối liền cổ tay với mắt cá chân. Trong giây phút đó, Bạch Linh Miểu không biết là mình đang khống chế Vô Sinh Lão Mẫu, hay Vô Sinh Lão Mẫu đang khống chế mình.
Ý muốn được chết trong lòng Bạch Linh Miểu dần dần thay thế bởi lòng từ bi, những giọt nước mắt thấm ướt dây đai trắng mà cô che lấp đôi mắt, chảy dài trên gò má.
"Vô Sinh Lão Mẫu, ngài giúp họ đi! Họ thật sự thê thảm quá rồi! Thật sự rất thê thảm! Hãy cho muôn dân thiên hạ một sự giải thoát đi!"
Lời nói của Bạch Linh Miểu truyền đến rất rõ ràng, khi cô giơ tay lau nước mắt trên mặt, cuối cùng Vô Sinh Lão Mẫu cũng động lòng.
Bạch liên đang xoay tròn phía trên Bạch Linh Miểu đột ngột dừng lại, cô đang lơ lửng trên không trung cũng nhanh chóng sa xuống bên dưới.
Lý Hỏa Vượng dẫn Huyền Tẫn nhanh chóng đi theo, lập tức đỡ lấy Bạch Linh Miểu đang rơi xuống.
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng, Bạch Linh Miểu yếu ớt lại khẽ nhếch khóe miệng. "Vô Sinh Lão Mẫu... trở lại rồi."
"Nói vậy là... cái chết đã trở lại?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận