Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 761: Thứ mới (2)

“Tùy tiện vẽ bừa thôi, dùng để lừa người. Ta tự mình vẽ ra còn xem không hiểu, người khác tự nhiên cũng xem không hiểu, đối với những thứ không hiểu, phần lớn người ta sẽ sợ hãi mà tránh xa.”
“Thì ra đây chính là lừa người sao?”
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Lý Hỏa Vượng lúc này mới lần nữa đeo kiếm lên lưng, dẫn theo Lý Tuế đi tới chỗ bên cạnh xe ngựa.
“Cha, nhiều kiếm như vậy có nặng hay không, có cần con vác giúp cha không?”
Nghe thấy Lý Tuế nói lời này, Lý Hỏa Vượng ném thanh kiếm đồng tiền của La Giáo về phía nó: “Giúp ta vác cái này.”
Bảy tám xúc tu của Lý Tuế nhanh chóng quấn lấy, không ngừng chui ra từ lỗ đồng tiền, rất hiển nhiên đối với việc mình có vũ khí mới rất vui mừng: “Cám ơn cha.”
“Cảm ơn cái gì, cũng không nói cho ngươi, chỉ là để ngươi vác mà thôi, lúc dùng trả lại cho ta.”
"Ồ...”
Nghe thấy giọng nói hụt hẫng của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng bật cười, thò tay vào cái mũ của nó, nhẹ nhàng vỗ vào cái trán máu thịt không có da của nó.
“Thôi bỏ đi, lúc ta không dùng ngươi cứ lấy mà sử dụng.”
“Được!”
Nghe thấy sự vui sướng trong giọng nói của đối phương, Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ gật đầu, dáng vẻ thoạt nhìn dọa người như thế, nhưng nó lại y hệt như đứa bé chưa lớn vậy.
Lúc trước nó ở trong bụng mình, vì sợ nó hại mình, dạy dỗ nó đơn thuần như thế, hiện tại xem ra dường như là một chuyện xấu.
“Đi thôi, đừng cười ngốc nữa, chúng ta trở về.”
Khi Lý Hỏa Vượng mang theo Lý Tuế trở lại xe ngựa thì bánh xe ngựa một lần nữa chuyển động, lăn ra phía ngoài rừng.
Lý Hỏa Vượng vẫn không có ý định trực tiếp quay về Ngưu Tâm thôn. Vì để biết được động tĩnh của hoàng gia đoạt đích, hắn cách vài hôm đều sẽ len lén chạy đến trạm dịch hỏi thăm tin tức.
Nếu hoàng đế thật sự đăng cơ, tin tức nhất định sẽ thông qua trạm dịch trải rộng khắp nơi thông báo cho tất cả quan phủ, hắn dự định chờ tất cả kết thúc rồi mới trở về.
Nhưng khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là, bên phía Thượng Kinh lần lữa không có động tĩnh.
Hoàng đế một ngày chưa đăng cơ, những người của hoàng thất đó một ngày chưa chết sạch, mình sẽ không có được một ngày yên ổn.
Điểm này khiến Lý Hỏa Vượng có hơi phiền, trong tình huống thấp thỏm lo lắng như thế, muốn tìm một nơi yên tĩnh tu chân cũng không tu nổi.
“Đừng đánh ngựa nữa, để nó nghỉ ngơi một chút, dù sao chạy dài chạy ngắn cũng như vậy.”
Lý Hỏa Vượng nói với Lý Tuế đang đánh xe ngựa xong, liền nhìn về phía Bạch Linh Miểu đang cầm một quyển sách hỏi: "Giờ muội còn có thể thấy được trên sách viết cái gì không?"
Mặc dù nói mắt Bạch Linh Miểu vẫn còn có một chút màu hồng điểm xuyết trong đó, nhưng phần lớn đều bị che phủ bởi màu trắng, nếu chỉ nói về mắt, vậy thì cô đúng là mù rồi.
“Lý sư huynh, muội thấy được.” Bạch Linh Miểu đưa ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve những chữ này, ôn nhu nói: “Tuy rằng mắt muội không nhìn thấy, nhưng muội có thể cảm nhận được chỗ bị mực nhuộm đen không giống nhau, rất rõ ràng.”
"Muội đọc sách gì vậy?" Lý Hỏa Vượng lại hỏi.
"Một ít công pháp thỉnh thần, giờ muội không thể Khiêu Đại Thần nữa, trở thành tay không tấc sắt, cho nên muốn học chút gì đó để bảo vệ chính mình."
“Đồ của Bạch Liên giáo quá phế vật, yên tâm, tất cả đều có ta, ta có thể bảo vệ muội.”
Mấy sợi tóc bạc hai bên mặt Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng lay động theo cái lắc đầu của cô: “Lý sư huynh, ta không thể dựa vào huynh mãi, huynh cũng sẽ có lúc rời đi, cho dù đồ của Bạch Liên Giáo không tốt đến mức nào, cũng còn tốt hơn không có.”
Lời này khiến cho Lý Hỏa Vượng hơi sững sờ, hắn cảm nhận được tính cách của Bạch Linh Miểu dường như có chút biến hóa, trở nên càng kiên cường hơn.
"Đợi đã, muội đừng học cái đó, ta bỗng nhiên phát hiện có một thứ đặc biệt thích hợp với muội bây giờ." Lý Hỏa Vượng kéo rèm xe, đưa tay vào trong bụng Lý Tuế lục lọi.
Rất nhanh, thư tịch phù lục ban đầu hắn đưa cho Lý Tuế bị lục ra lần nữa.
“Cha, đây là của con.” Trong giọng nói của Lý Tuế có chút ấm ức.
“Biết là của ngươi, cho mẹ ngươi học chút thì đã làm sao.” Lý Hỏa Vượng đặt sách vào trong tay Bạch Linh Miểu.
“Học cái này, những phù lục này làm bị thương kẻ địch tự bảo bói toán đoán mệnh đều có thể phát huy tác dụng.”
“Hơn nữa muội khác với bọn ta, thứ này muội có thể tùy tiện sử dụng, mắt muội vốn đã mù rồi, tác dụng phụ của nó không có tác dụng với muội.”
“Vậy sao? Tốt vậy à?”
Nghe được Lý Hỏa Vượng nói như thế, hai tay Bạch Linh Miểu cẩn thận nhận lấy, tò mò dùng ngón tay vuốt ve dấu mực phía trên.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị giúp nàng giải đáp một chỗ khó học trong đó, liền nhìn thấy Bạch Linh Miểu trừng to hai mắt: “Lý sư huynh, phía đông có tiếng người, hình như có thứ gì đó đang tới.”
Lý Hỏa Vượng nhìn nàng một cái, kéo rèm xe đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận