Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 402: Tú Tài (2)

"Sự tình gì?" Lý Hỏa Vượng mờ mịt một thoáng liền hiểu đối phương đang nói về điều gì.
“À. ông nói vụ bái sư phải không? Không có việc gì, ta sớm quên."
“Thần thông của ta thật sự không thể dạy cho người khác, nếu dạy được thì ta đã sớm dạy cho sư huynh đệ khác rồi, vậy thì bên cạnh ta còn được thêm vài giúp đỡ.”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lữ Trạng Nguyên khom lưng, cười tủm tỉm liên tục gật đầu bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
"Lữ bầu gánh, mấy người gặt lúa kia có nói từ trang tử này đến huyện thành phải mất bao lâu không?”
“Ước chừng đi bốn ngày đường.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, đi càng nhanh hơn, thầm nghĩ trong lòng: "Chỉ mong huyện thành đủ lớn, có thể mua được bản đồ đánh dấu Ngưu Tâm Sơn.”
Lý Hỏa Vượng rất muốn đến nơi ngay, nhưng con đường phải đi từng bước, đặc biệt chỗ bọn họ là xe bò, tuy xe bò có thể chở đồ nặng nhưng về tốc độ thì đừng nói xe ngựa, ngay cả xe lừa cũng nhanh hơn nó.
Mặt trời lặn phía tây, xe bò và bầy dê vây quanh thành một bức tường, người khác ở trong bức tường bắt đầu ăn.
Hôm nay ăn là bột bắp dao cạo, có dư dả cải dầu nên Dương Tiểu Hài thành thạo nhào bột mì thành cục, tay trái cầm dao, tay phải cầm cục bột.
Tia sáng lạnh bay lượn, từng cục bột dao gọt rơi vào nồi sôi sùng sục, trong khoảng thời gian này không luyện ra kiếm pháp gì, nhưng công phu dùng dao càng lúc càng giỏi.
Một vài măng non hái trong rừng trúc bị xắt nhỏ cắt vào, một bát mì dao gạo măng dầu dê đã nấu xong.
"Dương sư đệ, tay nghề của ngươi càng lúc càng giỏi, mai sau ngươi có thể đi làm đầu bếp.” Cẩu Oa nói xong cùng Hồng Nhi ngồi cạnh mình múc một bát mì rồi đi hướng xe bò.
Hai người còn chưa đi tới nơi đã đút cho nhau ăn rất ngon lành.
Lữ Tú Tài bị phụ thân dùng tẩu thuốc gõ u một cục trên đầu, bưng bát đi tới gần nồi, hậm hực vỡ mì dao gạo.
“Có gì hay ho, chờ phụ thân của ta mua nhà hát kịch ...”
“Tú Tài ca, đang nói cái gì vậy?”
Lữ Tú Tài ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Tiểu Hài hỏi chuyện và người phụ nữ mặt tròn đứng sau lưng cậu bé, Lữ Tú Tài trưng bộ mặt lạnh lùng bưng bát đi trở về.
Ăn xong cũng không có hoạt động gì, mọi người đều sớm đi ngủ, hôm nay nửa đêm đầu là Lữ Tú Tài và ca của cậu ta gác đêm.
Nửa đêm đầu Lý Hỏa Vượng ngủ rất ngon, nhưng khi sắp đến canh ba thì bị sát khí đánh thức.
Lý Hỏa Vượng vén chăn nhét Bạch Linh Miểu vào trong, cậu xoay người chộp lấy vũ khí đặt trên xe bò.
Lý Hỏa Vượng cầm được hai thanh kiếm, nhưng không thấy Tử Tuệ Kiếm mà sư thái đưa cho cậu.
“Thằng út, ngươi làm gì vậy? Mau buông kiếm xuống!” Tiếng hét của Lữ Trạng Nguyên đánh thức mọi người.
Lý Hỏa Vượng lập tức quay đầu đi hướng đống lửa, rốt cuộc nhìn thấy vũ khí của mình trong vòng vây Lữ Gia Ban.
Tử Tuệ Kiếm đang bị Lữ Tú Tài cầm trong tay, hiển nhiên cậu ta không chịu nổi sát khí trên thanh kiếm, thân thể không ngừng ngửa ra sau, biểu cảm dữ tợn hút ngụm khí.
Lữ Trạng Nguyên hoang mang lo sợ chạy lại gần Lý Hỏa Vượng, kinh hoàng hỏi:
“Tiểu Đạo Gia, chuyện gì thế này? Tại sao thằng út biến thành như vậy?"
"Ha ha ha! Ta có thần thông! Ta muốn giết ai thì giết người đó!” Lữ Tú Tài cuồng cười.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng đi hướng mình, Lữ Tú Tài bản năng chĩa mũi kiếm hướng cậu.
Lý Hỏa Vượng một tay chộp mũi kiếm, co chân phải đá vào bụng mềm của thiếu niên.
“Ọe!” Lữ Tú Tài quỳ trên mặt đất ôm bụng, ói hết mì dao gạo măng đã ăn lúc tối ra.
Lý Hỏa Vượng cắm kiếm vào vỏ, nhìn bàn tay da tróc thịt bong của mình, tùy tay vung máu, nói với Lữ Tú Tài:
"Ta nói lại lần nữa, ta không có thần thông, ta cũng không thể dạy cái gì cho ngươi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối, nếu thêm một lần nữa thì các ngươi tự động rời đi.”
"Tại sao không dạy cho ta? Dựa vào cái gì Cẩu Oa đều được mà ta thì không? Lão tử cũng muốn làm cao nhân! Lão tử không muốn làm phàm nhân!"
“Khi ngươi thật sự có được thì sẽ không nghĩ như vậy, nếu có thể chọn, ta thà biến thành người bình thường giống như ngươi.”
“Đừng đứng xem, về ngủ, ngày mai còn phải đi tiếp.”
Lý Hỏa Vượng giải quyết xong việc nhỏ này, mang theo Tử Tuệ Kiếm xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy hết thảy đều kết thúc, Lữ Trạng Nguyên khoác áo cùng con trai cả chạy lại chỗ Lữ Tú Tài.
“Ngươi nhìn xem mình làm chuyện ngu xuẩn gì! Còn ở đó làm gì, mau đứng lên!”
Khi Lữ Trạng Nguyên vươn tay định kéo Lữ Tú Tài đứng lên thì bị cậu ta đánh ngây người.
“Tên già kia, ngươi xéo ra xa chút! Chuyện của lão tử không cần ngươi quan tâm!"
Chuyện đêm đó không trôi qua, hôm sau Lý Hỏa Vượng thức dậy thì thấy Lữ Tú Tài bị treo ngược lên cây, Lữ Trạng Nguyên cầm roi mây quất cậu ta.
Nhưng dù trên mặt bị quất từng vệt máu thì Lữ Tú Tài vẫn không chịu nhận thua, chửi phụ thân và đại ca của mình:
"A a a! Các ngươi chờ, dám đánh lão tử! Có bản lĩnh thì ngươi làm chết ta, nếu không ta sẽ giết hết các ngươi! A a a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận