Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 953: Cây hoa (2)

“Trời sắp tối rồi, bây giờ phải ở đây nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta cưỡi ngựa nhanh hơn nữa để đến Ngân Lăng Thành!
Đứng đợi dịch trưởng và dịch tuất trong trạm dịch đi ra, khi nhìn thấy Phật Ngọc Lư giơ thẻ thắt lưng của Giám Thiên Tự lên cao, hắn đã vô cùng kinh ngạc đến tái nhợt, và nhanh chóng vui vẻ mà phục vụ cho họ.
Các chủ này rất là nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn các binh linh nữa.
Khi màn đêm buông xuống, rượu ngon và thức ăn ngon được chuẩn bị và dọn ra, và đã rất chu đáo mà chuẩn bị thức ăn chay cho ba nhà sư.
Ngồi trên ghế, một tay của Lý Tuế cầm đôi đũa mà ngồi đó, nhìn những người khác đang rất thuần thạo mà dùng đôi đũa của mình.
Thứ này nàng chưa từng học cách sử dụng, lúc trước khi ăn nàng đều nuốt xuống.
“Ăn trứng gà đi, trứng gà không cần dùng đũa.” Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh vừa uống canh dê, vừa kéo tấm che trên vai của Lý Tuế xuống.
Lý Tuế gật đầu nhẹ, lấy trứng gà trên dĩa lên, dưới ánh mắt sững sờ của dịch trưởng, nàng nhai cũng không nhai mà đã nuốt liên tiếp mười mấy trứng xuống.
Lý Tuế không thích ăn đó, mùi vị của những thứ này không hề ngon, nàng chỉ lót bụng nhẹ rồi đứng dậy, nhìn giống như đứa bé hiếu kỳ mà nhìn xung quanh trạm dịch, những thiết kế mà nàng chưa từng gặp qua ở bất cứ nơi nào đều có thể thu hút sự hiếu kỳ kịch liệt của nàng.
Vừa đi vừa đi, thì nàng đã đi tới cửa sổ, thông qua cửa sổ nàng nhìn thấy thị trấn bên cạnh, nhìn trên đường có rất nhiều người đang đi qua đi lại, Lý Tuế vô cùng hiếu kỳ, cảm thấy bên đó hình như rất náo nhiệt.
Liếc nhìn cha mình đang bắt đầu nói chuyện với một người đầu trọc, Lý Tuế đã bước ra cửa, chỉ cần nàng về trước khi cha nàng ngủ thì được rồi.
Khi nàng đi tới thị trấn, không khí náo nhiệt đã tức thời lan tới Lý Tuế, nàng lập tức vui mừng, nàng rất thích náo nhiệt. “Lại đến tết rồi sao? Ta rất thích tết.”
“Tết vừa mới qua, làm gì mà tết nữa, đây là lễ.” Người đi đường không nhịn đường mà xía miệng vào nói.
“Lễ sao... lễ cũng vui quá chứ!” Lý Tuế đi trong đám đông, đi theo họ nhìn cảnh tượng xung quanh bên đường.
Tối nay có rất nhiều người, xung quanh có rất nhiều người mãi nghệ đủ kiểu, chỗ này đi cà kheo, chỗ kia thổi lửa nên rất náo nhiệt.
Vừa đi vừa đi, tất cả mọi người đứng ở tường thành không nhúc nhích, đang yên lặng đứng đợi nhìn tường tối đen đó.
“Sao thế? Đây là sao?” Lý Tuế hiếu kỳ nhìn người xung quanh hỏi.
“Suỵt, đánh cây hoa, yên phận chút.”
Vào lúc Lý Tuế còn đang ngờ vực đánh cây hoa là gì, thì nàng lại nhìn thấy có một ông già đội nón cỏ, mặc áo khoác da cừu với khuôn mặt cau có đang bước đến bức tường với một thùng nước sắt nóng chảy rực lửa.
Một muỗng sắt nóng chảy được ném mạnh về phía bức tường thành, và những giọt nước màu đỏ có kích thước bằng những viên ngọc trai lần lượt đập vào bức tường thành tối tăm.
“Hua” một cái, những chùm tia lửa vàng hình ô trong nháy mắt nổ tung, dọc theo tường thành phân tán ra xa, tạo thành một bông hoa cây vàng khổng lồ nhưng vô cùng sáng chói giữa không trung.
“Woa! đánh cây hoa rất là đẹp!” Đôi mắt của Lý Tuế phát sáng, không hẹn mà cùng những người xung quanh phát ra một âm thanh kinh ngạc.
Lý Tuế thích thú nhìn cây nở hoa thoáng qua rồi lại hiện ra, nàng chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp như vậy.
Đợi tới khi cây hoa đã không còn xuất hiện nữa, thì những người xung quanh đã rời khỏi tường thành với biểu cảm lưu luyến và mãn nguyện.
“Cây hoa tuy đẹp, nhưng trong đẹp lại không đủ, với cảnh tượng này phải có âm thanh có màu sắc, phối hợp nhảy múa mới đúng, chỉ có như thế thì mới có thể lữ hỏa chiếu thiên địa, hồng sao loạn tử yên, noãn lang minh nguyệt dạ, ca khúc động hàn xuye6n!” Có một thư sinh vừa lắc đầu vừa đi tới trước mặt Lý Tuế.
Lý Tuế cũng làm biếng muốn biết đối phương đang nói gì, đầu óc nàng lúc này đang nghĩ tới một chuyện khác.
Nàng đang muốn học đánh cây hoa, sau đó thể hiện cho cha mẹ mình xem! Thứ đẹp như vậy, chắc chắn cha mẹ chưa từng xem qua!
“Ngươi có thể nói cho ta biết, cây hoa này đánh như thế nào không? Ta muốn đánh cho cha ta xem!” Nàng chạy tới cản đường ông giả ở tường thành.
Nhưng đối phương mắt còn không thèm nhìn, “Con gái không dạy!”
Đợi tới đi ông già khiêng thùng nước sắt vòng qua Lý Tuế, thì lại bị nàng cản lại. “Tại sao? Tại sao lại không dạy?”
“Ngươi là con gái! Ngươi...” Ông lão đột nhiên ngẩng đầu lên, khi có ánh sáng xa xa xuyên qua nhìn mới nhìn rõ đối phương, lập tức kinh ngạc mà mở to mắt.
“Ni nhi? Ni nhi!” Ông già giơ đôi bàn tay bị bỏng đầy sẹo cũ và mới lên, run rẩy nắm lấy vai của Lý Tuế.
“Ông hãy dạy con đi, cây hoa rất đẹp, cha ta nhất định sẽ thích.”
Khuôn mặt già nua nhăn nheo dưới chiếc mũ rơm hoàn toàn không kìm được, nước mắt lập tức trào ra.
Ngay sau đó, hắn dùng sức mà gật đầu, giọng run run nói: “Dạy...! Cái gì cũng sẽ dạy! Con muốn học gì, thì cha sẽ dạy con!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận