Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 264: Cửa mở (1)

Xuyên qua đàn sao, Đan Dương Tử nhìn thấy một vài thứ, một ít quái vật dị dạng khủng bố mà khó tả.
Thân thể to lớn dính đặc màu trắng sáng, toàn thân cắm đầy nhang vĩnh viễn không tắt, thể tích kỳ lạ tự do khuếch trương, co rút.
Đến gần Bồ Tát màu vàng không mắt, phía trước thân thể đường nét mơ hồ không ngừng vươn ra xúc tu màu hồng mấp máy, dường như hút cái gì từ bốn phía.
Tới gần nó, dường như còn có thể nghe thấy nguyện vọng trong lòng một ít khách hành hương.
Còn có một đoàn ánh sáng nhạt lấp lóe không có hình dạng cố định, tiên hạc màu đen quấn quanh nhau, mỗi lần chúng nó giãy giụa đều phát ra một tiếng hét khàn khàn.
Không chỉ thế, Đan Dương Tử liền trông thấy Hỉ Thần, Tiên gia, các tiền bối dạy hắn cách Trảm Tam Thi cũng ở trong đó, trên người họ quấn Tiên mang với Tiên khí lượn lờ.
Giờ phút này Đan Dương Tử nhìn bọn họ, trong mắt tràn ngập xem nhẹ, những kẻ này đều là tìm đường Tiên mà không thấy cửa, định sẵn ngơ ngác ở đây mãi đến thiên nhân ngũ suy.
Hắn khác với bọn họ, hắn sắp thọ cùng thiên địa, trở thành Chân Tiên.
Đan Dương Tử đi nhanh hơn, xuyên qua đàn sao lấp lánh, rốt cuộc đến huyền thiên địa, bên cạnh một mảnh ngọc bài hỗn độn không màu.
Ngọc bài dường như là bị thứ gì cực độ hắc ám từ xa treo lơ lửng, chúng nó trôi theo thân hình không cố định mấp máy lướt tới trước.
Trên ngọc bài viết ba chữ to, Đan Dương Tử không biết chữ nhưng đoán được chắc chắn trên đó viết Nam Thiên Môn.
Đan Dương Tử không nhận biết thứ khác nhưng biết chữ Môn ở vị trí cuối.
Vì chữ Môn đó giống hệt cánh cửa.
Cùng có ba chữ, chữ cuối là môn, không cần đoán đều đoán ra nơi này khẳng định là Nam Thiên Môn.
Có nhiều quái vật khủng bố quay quanh ngọc bài, rít gào dường như muốn đi vào.
“Xéo, xéo ra xa đi! Đừng chậm trễ bản Đạo gia thành Tiên!"
Chán ghét đuổi thứ ở trước mặt đi, Đan Dương Tử hớn hở độc chiếm chính giữa ngọc bài.
Đan Dương Tử nhìn xuyên ngọc bài háo hức thấy một số Tiên Nhân mông lung.
Những Tiên Nhân đầy Tiên khí, còn có Bồ Tát cùng La Hán.
So với trước kia bất động thiền định, giờ phút này chúng nó dường như đang sung sướng chia nhau ăn những thứ gì, hơn nữa đã ăn gần xong.
Trong ngọc bài đầy sương mù, khó thấy rõ.
"Bọn họ đang ăn cái gì? Tiên đào tiên đan?"
Nghĩ đến bọn họ ăn nhưng không có phần của mình, Đan Dương Tử bỗng thấy sốt ruột, lập tức lao vào ngọc bài.
Sắp xông qua được nhưng Đan Dương Tử cảm giác thân thể của mình giống như đụng vào một tấm kính cứng rắn, bị ngăn lại.
“Cho ta qua đó! Bản Đạo gia thành Tiên! Bản Đạo gia muốn đi Tiên giới!"
Đan Dương Tử trôi nổi ở nơi đó, gầm rống với hắc ám.
Trong bóng tối Hỗn Độn, Đan Dương Tử thấy hai con rắn không đầu không đuôi nâng Nam Thiên Môn liếc qua mình, nhưng không có bất cứ động tĩnh.
"Tam Thi đã trảm rồi, bản Đạo gia rõ ràng thành Tiên! Bản Đạo gia hiện tại là Chân Tiên! Các ngươi dựa vào cái gì không cho ta vào!”
Trong giọng nói của Đan Dương Tử tràn ngập không cam lòng hét hướng ngọc bài.
Ngay lúc này, Đan Dương Tử chợt phát hiện chính mình có thể xem hiểu ba chữ kia.
“Ly Chi Môn.”
“Ly Chi Môn?” Đan Dương Tử rung động nhìn ba chữ to trên ngọc bài to lớn.
Ba chữ đột ngột đập vào mắt Đan Dương Tử, khiến hắn cảm giác đầu óc ù đặc, các thắc mắc chất đầy đầu.
"Sao có thể là Ly Chi Môn chứ? Nơi này không phải là Nam Thiên Môn sao? Phía sau không phải Tiên giới sao? Sau cánh cửa này không phải là người thành Tiên à?”
Đan Dương Tử cúi đầu nhìn đàn sao dưới chân, lại ngước đầu nhìn Thiên Ngoại Thiên đen ngòm.
Trong một chốc hắn đều không biết chính mình kế tiếp nên làm gì, giống như trong nháy mắt này, hết thảy đều không có ý nghĩa.
“Vẫn chưa hiểu sao? Thế giới này căn bản không có Tiên giới chó chết gì cả! Ngươi bị người lừa, cuộc đời ngươi là trò cười!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Đan Dương Tử bỗng nhiên quay đầu, nhưng hướng phát ra âm thanh không xuất hiện bất cứ thứ gì.
Khi Đan Dương Tử cho rằng ảo giác lúc trước lại sắp đi ra thì hắn tìm được nguồn phát ra âm thanh, đó là một trong ba cái đầu của mình.
Đầu bên trái không biết từ khi nào đã bị hoán đổi thành đầu của Lý Hỏa Vượng.
"Điều này tuyệt đối không thể nào! Tam Thi đã trảm, rốt cuộc ngươi là ai?!”
Đan Dương Tử hết hồn, giơ kiếm đồng tiền thịt gác trên cổ Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không thèm quan tâm, cười nói:
“Ngươi đoán đi.”
“Nghiệt đồ khi sư diệt tổ!”
Đan Dương Tử nổi giận định ra tay nhưng phát hiện không cách nào cắt cổ, có sức mạnh trong thân thể cản trở hắn.
Đột nhiên, bàn tay không cầm kiếm nâng lên tát mặt Đan Dương Tử.
Nhìn Đan Dương Tử gần như tức xì khói, Lý Hỏa Vượng cười càng vui.
Lúc trước thấy ba cái đầu của Đan Dương Tử kề sát tính hút mình, Lý Hỏa Vượng miễn cưỡng khôi phục thần trí lập tức làm ra một quyết định, đó là tuyệt đối không thể để Đan Dương Tử sống vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận