Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 539: Hội hợp (2)

Bà già vẻ mặt lo lắng đến bên cạnh Ký Tướng, tay nâng lên mu bàn tay châu quang bảo khí của Ký Tướng.
“Ài, lão gia, thật sự không được thì chúng ta từ quan đi? Suốt ngày lo âu hoảng hốt, dù sống lâu hơn mấy chục năm thì sao chứ?”
“Ài, nói thì dễ nhưng đâu dễ làm.”
Vẻ mặt Kỳ Tướng mang theo cay đắng, rút khăn tay màu đỏ ra khỏi ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Việc này có lai lịch lớn, là công việc bên chỗ quốc sư, không chừng cũng có ý của quan gia trong đó. Nhân vật nhỏ như ta bị cuốn vào việc lớn này, có thể bình an thoát ra đã xem như may rồi.”
Bà già nhẹ nhàng ôm Ký Tướng, âm thanh mang theo một chút cầu xin nói: "A ca, chờ lần này hết bận rồi chúng ta trở về đi, về Lục Bàn, về lại dưới cây tang hồi nhỏ của chúng ta, hãy dưỡng lão đi.”
“Khi rời thôn ca nói cho ta hưởng phúc, thật ra dù ở đâu, chỉ cần cùng ca là ta đã hạnh phúc nhất."
Ký Tướng dùng khăn tay đỏ vỗ nhẹ bà già, nhưng không nói chuyện.
Có vẻ như Ký Tướng rất sốt ruột, thông báo canh ngày mai hội hợp trước cửa cổng Ngân Lăng Thành.
Bởi vậy trời chưa sáng Lý Hỏa Vượng đã tỉnh.
Lý Hỏa Vượng đi chuồng ngựa, vén rèm xe lên, cắt một miếng thịt trên người quái vật mấp máy xúc tu nằm ở bên trong, dùng vải bọc lại để dành ăn trên đường.
Sau đó ném vài miếng thịt vào xe ngựa, Lý Hỏa Vượng lấy một tấm gỗ ra bắt đầu đóng đinh.
Lần này không biết muốn đi bao lâu, vì để phòng ngừa tốt nhất là đóng bẹp hết.
Chốc lát sau, qua bàn tay đục đẽo của Lý Hỏa Vượng, chiếc xe ngựa biến thành quan tài lớn.
Làm xong tất cả điều này, ném hành lý lên lưng ngựa, Lý Hỏa Vượng xoay người lên ngựa cưỡi hướng cửa thành.
"Gâu gâu!" Màn Thầu đương nhiên chạy theo.
“Ngoan ngoãn trông chừng xe ngựa cho ta! Ta trở về mà còn nghe được ngươi ra ngoài đánh nhau với con chó khác thì sẽ nấu thịt ngươi!”
Sáng sớm, trừ một số người bán hàng chuẩn bị bày quán ra, trên đường trên cơ bản không bao nhiêu người, Lý Hỏa Vượng rất nhanh liền đến cửa thành.
Hồng Đại, Thác Bạt Đan Thanh đương nhiên xuất hiện, nhưng khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ là bên cạnh tăng thêm hai người mới.
Nếu thêm vào Ký Tướng và cậu thì có sáu người, từ đó thấy được thái độ quyết thành công của đối phương.
Hai người mới này một người là đệ tử của Nguyệt Lượng Môn, họ Liễu. Người kia là Khiêu Đại Thần.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát trống bên hông của hắn, chắc chắn trăm phần trăm là trống của Khiêu Đại Thần, giống hệt thứ Lý Chí từng giắt bên hông.
Nhưng so với Lý Chí nghèo như ăn mày thì người này rõ ràng rất không giống nhau.
Áo da cừu màu đen, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt còn có hai vết đao xéo màu đen, nếu đổi trống da thành khai sơn đao thì càng thích hợp một ít.
Khách khí chào mấy người khác, Lý Hỏa Vượng nhìn hướng mặt thẹo:
“Ngươi là Khiêu Đại Thần? Nhị Thần của ngươi đâu?”
Mặt thẹo khoanh tay trước ngực dựa vào tường, trợn to mắt quát:
“Ngươi là ai? Dám xía vào việc của lão tử?”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng đã rút kiếm khỏi vỏ nửa tấc, đệ tử của Nguyệt Lượng Môn Liễu Tông Nguyên vội vàng chắn ở trước mặt Lý Hỏa Vượng khuyên can.
“Này này, Nhĩ huynh đệ, không cần thiết, thật sự, coi như nể mặt ta đi?”
Nhìn Liễu Tông Nguyên đứng trước mặt, một tay Lý Hỏa Vượng đè xuống, sát khí trên người biến mất.
“Nào nào, chúng ta đi bên kia, đừng để Ký Tướng khó xử.”
Có lẽ Lý Hỏa Vượng sẽ không nể mặt ai, nhưng Liễu Tông Nguyên từng giúp một lần, hắn quyết định không so đo với người kia.
Nhìn mặt nạ gỗ trên mặt Liễu Tông Nguyên, Lý Hỏa Vượng hỏi:
"Liễu hiền đệ, gần đây khỏe không?”
“Vẫn vậy thôi, chúng ta lo giúp Ký Tướng vượt qua ải khó đã, nếu Ký Tướng bất ổn thì chúng ta cũng tiêu đời.”
Lời này là thật, bọn họ đang là châu chấu trên cùng sợi dây, nếu Ký Tướng chịu liên lụy thì càng miễn bàn việc ông đã hứa với Lý Hỏa Vượng.
“Người kia có lai lịch gì? Tại sao Ký Tướng phải tìm một Khiêu Đại Thần đi cùng? Theo ta được biết Khiêu Đại Thần đều không giỏi lắm.”
“Ài, ngươi nói hơi võ đoán, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, trong Khiêu Đại Thần cũng có người lợi hại.”
Xe ngựa cỡ lớn khí phái với bốn con ngựa kéo chạy nhanh tới trước.
Nhưng người đánh xe ngựa vẫn không hài lòng, sốt ruột liên tục vung roi quất vào mông ngựa.
Lý Hỏa Vượng đặt cánh tay lên cửa sổ xe, nhìn biển cây xanh um bên ngoài.
“Nơi này cách Ngưu Tâm Sơn không xa, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, nhưng có Nhị Thần của Bạch Linh Miểu và Cao Trí Kiên ở, thổ phỉ bình thường chắc không tổn thương được họ.”
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng cảm giác được một ánh nhìn bắn ra từ khu rừng, khi cậu quay đầu nhìn thì không thấy gì.
"Khụ khụ! Sắp tới nơi rồi, ta sẽ nói rõ cho các ngươi biết cụ thể việc lần này.”
Giọng nói của Ký Tướng kéo lại suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng, cậu nhìn lão thái giám ngồi ngay ngắn, trong tay ôm hủ mộc như ý trông như một con mèo gầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận