Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 942: Tập hợp

Thấy đối phương nói chuyện với mình, biểu cảm của Phật Ngọc Lô tôn kính hơn nhiều, giơ ra yêu bài rồi vái chào kiểu nhà Phật:
“Chào đại sư, tiểu nữ tử dù chưa xuất gia nhưng cũng xem như đệ tử Phật Môn.”
"Nếu nữ thí chủ là người của Giam Thiên Tư thì lão nạp có một chuyện báo cho, một số đầu mục của Pháp Giáo chưa chết, hẳn là đi cùng nhau đến đây, cố gắng nhanh chóng tìm được Thái Sơn Thạch đi, người này là mấu chốt."
"Người này rất giỏi cổ hoặc lòng người, nếu để mặc thì không lâu sau sau sẽ lung lạc một đám tín chúng Thạch Độc.”
Vẻ mặt Phật Ngọc Lô mờ mịt:
"Thạch Độc?"
Lý Hỏa Vượng cau mày âm thanh trầm thấp nói: "Thạch Độc là cách gọi khác của Vu Nhi Thần. Người này là một rắc rối lớn, chúng ta nhất định phải cố gắng nhanh chóng giải quyết."
Lý Tuế mặc da người hai đầu gối khép lại, ngồi trên bậc thang mọc đầy rêu xanh trong đại viện Bạch gia.
Lý Tuế nhìn kẹo mỡ heo trong tay đứa nhỏ, đôi mắt to tràn ngập tò mò hỏi:
"Thứ này ăn ngon không?”
Cậu bé đội mũ hổ, đi giày hổ, thoạt nhìn bảy, tám tuổi không biết là con của thôn dân nào, nhìn đăm đăm khuôn mặt tinh trí của Lý Tuế.
Đợi một hồi lâu, dường như cậu bé tỉnh táo lại, gật mạnh đầu, nắm tay Lý Tuế kéo đi nhà mình.
Cậu bé kéo Lý Tuế vào nhà bếp, bắt chước mẫu thân dùng đũa gắp một miếng mỡ heo đông lại thật to trong bình dầu, bỏ vào bình đường cát.
Miếng mỡ heo to lăn một vòng áo lớp đường cát màu đỏ thật dày, vậy là đã làm xong kẹo.
Cậu bé cột chỏm tóc trên đầu cẩn thận nâng kẹo mỡ heo đưa đến trước mặt Lý Tuế.
“Ngon không?” Lý Tuế hé môi cắn xuống, cẩn thận nhấm nháp rồi bình luận: “Ưm, tạm được, có mùi heo, ta thích ăn thịt heo."
"Nhưng ta càng thích loại xương thịt dính máu, tốt nhất là khúc xương mềm trắng, gặm cắn rất ngon, ta và nhị nương đều thích ăn."
Ngay lúc này, Lý Tuế bỗng nhiên vểnh tai nghe cái gì:
“Phụ thân kêu ta, ta nên trở lại, ngươi mời ta ăn kẹo, chờ lần sau ta mời ngươi ăn khúc xương thịt dính máu.”
Lý Tuế nói xong xúc tu dưới làn váy nhanh chóng đung đưa đẩy nó về phía đại viện Bạch gia.
“Phụ thân mới kêu con hả?” Lý Tuế hỏi Lý Hỏa Vượng đang sửa sang giấy vàng.
“Ừ, chúng ta đi thôi, sắp bắt đầu bận rồi.” Lý Hỏa Vượng vươn tay chộp, cõng ba thanh kiếm đồng trên lưng.
“Đi đâu ạ?” Lý Tuế vừa nói vừa cởi da người, đầu người ra bỏ vào vại muối.
“Có kẻ tên Thái Sơn Thạch là một rắc rối lớn, chúng ta cần đi tìm hắn, tiếp đó làm chết hắn."
Lý Hỏa Vượng nói xong mở miệng, tùy theo xúc tu rậm rạp chui vào người, cổ của hắn sưng phù.
Lý Hỏa Vượng đi ra cửa phòng liền trông thấy Bạch Linh Miểu đứng ở trước mặt, hắn nói với thiếu nữ bịt mắt:
“Lúc ta không ở thì muội hãy dẫn người của mình bảo vệ Ngưu Tâm Thôn, miễn cho bị người điệu hổ ly sơn."
“Ừm.” Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu.
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó xoay người bước nhanh đi hướng đầu thôn.
Lý Hỏa Vượng vừa rời đi thì đôi giày trắng xuất hiện ở cửa:
“Thánh Nữ đại nhân.”
“Ài, được rồi, ta đi Thượng Kinh Thành ngay, các ngươi phải bảo vệ tốt nơi này.”
Lý Hỏa Vượng, phương trượng Chính Đức Tự và hai giới tặng, Phật Ngọc Lô và bốn thuộc hạ là tổng cộng năm người, lần này bao vây tiễu trừ Thái Sơn Thạch vừa đúng chín người.
Chờ đám người chuẩn bị ổn thỏa tập hợp lại, Phật Ngọc Lô mở miệng nói:
“Nếu tìm được Thái Sơn Thạch gì đó thì chư vị khoan gấp gáp ra tay, mò rõ chi tiết đã, lỡ như không địch lại thì ta cũng tiện cầu cứ trong tư.”
Lý Hỏa Vượng không quá đồng ý với sự cẩn thận của Phật Ngọc Lô.
Lý Hỏa Vượng hỏi thẳng:
“Đừng nói nhiều, tìm ra người đã, ngươi có tin tức của thám tử Giam Thiên Tư không?”
Tư Thiên Giam, Chính Đức Tự và Lý Hỏa Vượng, nhiều người như vậy bao vây tiễu trừ một người.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy, mặc kệ người tên Thái Sơn Thạch rốt cuộc có lai lịch gì, chỉ cần bị tìm ra thì đối phương khẳng định khó thoát khỏi cái chết, dù sao đây là Đại Lương mà không phải Đại Tề, không có nhiều cơ sở bách tính của Pháp Giáo.
Lời nói hơi vượt giới hạn của Lý Hỏa Vượng khiến Phật Ngọc Lô bất mãn liếc xéo, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Chúng ta đi Lễ Huyện Thành cách năm mươi dặm trước, thám tử chỗ đó nói có tín đồ Pháp Giáo tụ tập, bắt con chim đầu đàn thử, nhìn xem có thể từ trong đó tìm được hành tung của Thái Sơn Thạch kia không.”
Việc này không nên chậm trễ, mọi người lần lượt cưỡi lên ngựa của Ngưu Tâm Thôn, lao đi huyện thành.
Trên đường chạy nhanh, Phật Ngọc Lô cưỡi ngựa đi bên trái của Lý Hỏa Vượng, hỏi:
“Nhĩ Cửu! Thái Hư Kiếm của ta dùng tốt không?”
"Như thế nào? Ngươi muốn cướp về sau?” Lý Hỏa Vượng kéo dây cương không quay đầu lại hỏi, hắn không muốn nói nhiều với người phụ nữ này.
"Thế thì không, nếu ngươi có Thái Hư Kiếm mạnh như vậy thì khi đụng độ với Thái Sơn Thạch, chắc ngươi sẽ không mặt dày trốn ở sau cùng chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận