Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 213: Tọa Vong Đạo

"Ta biết ngươi trong một chốc lấy không ra tiền, thế này đi, về sau mỗi lần ngươi có dư thì khiến trạm dịch đưa một ít đến, nghìn lượng hoàng kim không ngại nhiều, nửa điếu tiền ta cũng không chê ít."
"Được rồi được rồi, đã nói xong việc, ngươi đi đi, ta không giữ lại ăn cơm, ta đoán ngươi cũng ăn không quen đồ chay trong am. Nhớ lần sau đến nữa thì mang nhiều bánh vào.”
Tĩnh Tâm sư thái nói xong xoay thân thể mập mạp đi vào phòng.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng vội tiến lên ngăn trở, cậu còn nghi vấn khác nữa:
"Đợi đã, sư thái, ta còn có chút việc vặt cần hỏi.”
“Ài, hài tử này lề mề quá, hỏi mau lên, ta ăn no cần ngủ một lúc.” Tĩnh Tâm sư thái tỏ ra có chút không kiên nhẫn.
Đứng yên tại chỗ, Lý Hỏa Vượng châm chước mấy giây sau mở miệng hỏi: "Sư thái, tại hạ mới vào giang hồ, không rành về thế lực toàn thiên hạ, có thể báo cho biết kiêng kỵ và sâu cạn của họ không?”
“Có gì mà báo với chả không.” Sư thái rất là không kiên nhẫn gãi bụng mình.
"Ngươi là Tâm Tố mà, đụng tới người của phái khác thì ứng đối kiểu gì, chạy thôi.”
“Chỉ như vậy?” Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kỳ sửng sốt.
"Đương nhiên chỉ như vậy, chứ chẳng lẽ lại gần tán dóc với họ? Chẳng phải ngươi đã chịu thiệt vào tay Chính Đức Tự rồi sao?”
"Ngươi là Tâm Tố, ở trong mắt người khác chẳng khác nào nhân sâm tinh màu đỏ, mặc kệ là giáo gì, loại người nào, đánh thắng được thì đánh, không đánh lại được thì chạy.”
“Đừng nghĩ tới chuyện trực tiếp gia nhập môn phái khác, trước đến giờ không có môn phái nào thu Tâm Tố Mê Võng làm đệ tử, ngay cả An Từ Am cũng giống như vậy, nếu có người nói ra thì chắc chắn là có mưu đồ xấu với ngươi.”
Lời của Tĩnh Tâm sư thái cảnh tỉnh Lý Hỏa Vượng:
“Trừ ngài ra thật sự không có người khác có thể tin?"
"Không có, không duyên cớ thì ai chịu giúp ngươi chứ?” Ba tầng thịt mỡ trên cằm sư thái lung lay trái phải theo cái đầu lắc lư.
Tuy đã biết trước, nhưng nghe chính miệng Tĩnh Tâm nói ra tin tức này thì Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy phi thường chán nản.
E rằng con đường về sau của cậu sẽ không thái bình.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận tiêu hóa tin tức này, lại ném ra một thắc mắc tích lũy dọc đường.
“Sư thái, có thể cho biết đôi chút về phương thức tu luyện của An Từ Am không? Các ngươi làm sao đạt được thần thông?"
Nhiều ngày trôi qua như vậy, trừ biết Áo Cảnh Giáo là thông qua hiến tế Ba Hủy, Lý Hỏa Vượng mù tịt về một số người của thế giới này làm cách nào đạt được thần thông.
“Oáp!” Sư thái ngáp một cái: “Ngươi hỏi điều này có ích gì, cho ngươi biết thì ngươi cũng tu luyện không được, không thấy trong An Từ Am toàn là ni cô sao?"
"Không sao, xin giải thích nghi hoặc."
“Ài, không phải ta không nói cho ngươi, mà là loại công pháp này không đọc bằng miệng được, nhất định phải dùng nữ thư mới có thể viết ra, nhưng ngươi là nam.”
Đã nói đến mức này thì Lý Hỏa Vượng cũng không muốn khiến đối phương khó xử.
“Vậy cảm ơn sư thái chỉ điểm, sau này gặp lại." Lý Hỏa Vượng lại lần nữa vái chào, xoay người đi ra cửa.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng cúi đầu, hai tay nâng thanh trường kiếm ngắm kỹ thì sau lưng lại bỗng nhiên vang lên giọng của sư thái:
"Đợi một chút, bị ngươi ngắt ngang làm ta quên, chợt nhớ ra có một nhóm người mà ngươi phải đặc biệt lưu ý."
Lời này lập tức khiến Lý Hỏa Vượng vểnh tai, vội vàng xoay người nói:
“Xin lắng nghe.”
“Ngươi nhớ kỹ, đám người kia tên Tọa Vong Đạo.”
“Tọa Vong Đạo?” Lý Hỏa Vượng theo bản năng nhíu mày, cứ cảm giác đã nghe ba chữ này.
Nhưng khi cậu cẩn thận suy tư thì phát hiện mình không có chút ký ức nào về Tọa Vong Đạo.
“Này, ta đang nói chuyện với ngươi, thả hồn đi đâu thế? Nếu ngươi không muốn nghe thì ta không nói nữa.”
"Sư thái, xin giải thích nghi hoặc, tại sao chuyên môn nhắc bọn họ? Chẳng lẽ đám người Tọa Vong Đạo không đối địch Tâm Tố?"
"Không phải."
"Người khác làm việc vô luận là cướp ngươi hay giết ngươi thì đều có nguyên nhân, nhưng Tọa Vong Đạo thì khác.”
“Đám người Tọa Vong Đạo đó là một đám lừa đảo thích đánh bạc.”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng nghệch mặt ra.
“Tọa Vong Đạo không phải thổ phỉ, không phải chiếm núi làm vua, cũng không phải tông môn tu luyện, không ai biết đám người kia là cái gì, điều khẳng định duy nhất là họ thích lừa, vì lừa đảo mà không kiêng gì cả.”
“Đám lừa đảo đó trừ đánh bạc ra thì thích nhất là lừa người.”
"Nêu một ví dụ nhé, bọn họ đã từng giả vờ chính mình là thái giám của hoàng đế, lừa nam nhân nguyên tòa thành tự thiến, bọn họ làm như vậy vì cảm thấy nhàm chán muốn tìm niềm vui.”
Nghe sư thái nói như vậy nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không hiểu đối phương biểu đạt cái gì.
Trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng mang theo một chút chần chừ hỏi:
“Một đám dân cờ bạc thích gạt người? Nhưng ... vậy thì liên quan gì ta?”
Có bao nhiêu thế lực mơ ước cậu thì sư thái không nói rõ, tại sao cố tình không đầu không đuôi nhắc chuyện này với cậu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận