Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 238: Thiên tính

Keng!
Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm lao về phía người kia.
Người đeo mặt nạ đồng nhanh chóng giơ cao Kịch Đèn Chiếu, nương ánh trăng, Kịch Đèn Chiếu nhanh chóng thành hình dưới đất, đứng thẳng dậy, một đoàn người giấy bay về phía Lý Hỏa Vượng.
“Giết!”
Lý Hỏa Vượng dán kiếm sát đất quét mạnh qua, thân kiếm phát ra đao cương màu đỏ sậm.
Giây sau, Kịch Đèn Chiếu màu đen biến thành hai nửa phát ra một tiếng hét thảm, hóa thành khói đen.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng một hơi lao nhanh tới trước, khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng chỉ còn một quái vật Kịch Đèn Chiếu, chính mình có thể nhẹ nhàng giải quyết, không ngờ dưới nách người đeo mặt nạ đồng mấp máy, lại vươn ra bốn cánh tay.
Mỗi tay đều cầm một Kịch Đèn Chiếu khác nhau.
Đầu ngón tay thuôn mảnh búng nhẹ, dưới ánh trăng, Lý Hỏa Vượng nháy mắt bị đám quái vật Kịch Đèn Chiếu mỏng như cánh ve bao vây.
"Lý sư huynh, chúng ta đến giúp huynh!”
“Tất cả đừng tới đây, tránh xa chút! Miểu Miểu đừng gõ trống, huynh có thể đối phó lũ này!”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng một chiêu quét ngang thiên quân, tạm thời đẩy lùi cả đám.
Rào rào!
Thẻ tre màu đỏ nhanh chóng trải ra, mặt Lý Hỏa Vượng đỏ rực cắn chặt răng chém tay của mình.
Hai đầu ngón tay máu chảy ròng ròng bị chém rơi xuống Đại Thiên Lục.
Đau đớn kịch liệt cơ hồ khiến Lý Hỏa Vượng suýt hôn mê.
Nhưng trả giá là có hiệu quả, hai khúc ngón tay còn chưa rơi xuống đất đã biến to ra.
Xương trong đầu ngón tay dài nhanh ra, gấp khúc đâm rách da thịt rồi xoay tròn, giống như hai cây tiêu dài bay về phía người đeo mặt nạ đồng.
Người đeo mặt nạ đồng nghiêng người định né, nào ngờ đầu ngón tay di chuyển theo.
Phập phập!
Đầu ngón tay đâm vào cổ người đeo mặt nạ đồng, Kịch Đèn Chiếu ở bốn phía Lý Hỏa Vượng cứng ngắc lại dán sát đất.
"Ngươi ... " Người đeo mặt nạ đồng chỉ thốt ra một chữ này rồi lảo đảo ngã xuống đất.
Lý Hỏa Vượng bước nhanh đi qua, nhìn người sáu tay quái dị đã chết trước mắt mình.
“Chỉ có thế? Đơn giản như vậy?" Lý Hỏa Vượng cực kỳ sửng sốt, so với những gì cậu đã trải qua thì trận đánh này như trò chơi.
Lý Hỏa Vượng tới gần hơn, dùng kiếm nhẹ hất mặt nạ đồng lên.
Cậu muốn nhìn xem khuôn mặt của người này.
Mặt nạ bị lật ra, Lý Hỏa Vượng nhất thời giật nảy mình, bên dưới cũng là một cái đầu gỗ, thứ này căn bản là con rối!
“Cẩn thận! Chú lùn kia còn ở trong bụng, hắn chuẩn bị tập kích ngươi!"
Không biết giọng nói kia đến từ đâu, vừa dứt lời thì bụng của người đeo mặt nạ đồng bị đâm thủng, một tia sáng lạnh đâm về phía ngực Lý Hỏa Vượng.
May được báo động trước, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cầm kiếm đỡ đòn công kích của đối phương.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng gồng sức giơ lên trên, trường kiếm mang theo sát khí đâm vào bụng của người đeo mặt nạ đồng.
Cùng với tiếng hét như vịt đực kêu, máu chảy ra từ bụng của người đeo mặt nạ đồng.
Một người lùn dị dạng hói đầu, mắt phải to mắt trái nhỏ, da lỏng, hộc máu biểu cảm thống khổ hấp hối bò ra.
Nhưng người lùn phí công kêu gào giãy giụa vài cái rồi đầu to chậm rãi rũ xuống.
Lý Hỏa Vượng vừa giết một người, cảm giác kiếm phát ra tiếng rồng ngâm, suýt không cầm chắc được.
Lý Hỏa Vượng rút nhanh kiếm ra, mang theo máu đút kiếm vào vỏ, trường kiếm kia rốt cuộc không tiếp tục xao động.
Nhưng mà Lý Hỏa Vượng giờ phút này không rảnh quan tâm kiếm gì đó, trực tiếp quay đầu nhìn về hướng nguồn âm thanh mới vừa nhắc nhở chính mình.
Chỉ thấy hòa thượng mặc đồ đầy mảnh vá đứng đó cười với cậu.
"Lại là ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai!"
Hòa thượng nâng lên giày tăng rách lộ ra ngón chân bước tới trước, đi qua người lùn đã chết, không quên tháo mặt nạ đồng trên mặt người này nhét vào trong túi của mình.
"Đi mau, vừa đi vừa nói, không thấy những người đó rượt tới nơi rồi sao?"
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn thoáng đốm đen biến lớn ở xung quanh, nhanh chóng đi theo.
"Tất cả mọi người theo kịp, chạy đi, đừng để bị bỏ lại!”
Lý Hỏa Vượng đến gần hòa thượng, lặp lại câu hỏi:
"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao làm như vậy?"
Hòa thượng cười cười, nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng:
“Đừng hùng hổ dọa người như thế, Lý Hỏa Vượng, ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ở chung, ta có hại ngươi không?”
Không đợi Lý Hỏa Vượng đáp lại, hòa thượng bắt đầu tự hỏi tự đáp.
“Ta chẳng những không có hại ngươi, ta còn giúp ngươi nhiều lần, giúp ngươi xuyên thấu âm mưu của Chính Đức Tự, nhắc nhở ngươi những người Khiêu Na Hí có điều lạ.”
Lý Hỏa Vượng ngoái nhìn truy binh ở sau lưng, cậu hít sâu đè xuống nỗi lòng nôn nóng, lại lần nữa hỏi: "Đa tạ ngươi mấy lần hỗ trợ, nhưng ta không muốn bị người lừa, rốt cuộc ngươi là ai?"
Hòa thượng luôn cười vui bỗng nhiên biểu cảm nghiêm túc nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng: “Ta là ai không trọng yếu, tự ngươi là ai mới quan trọng nhất, ngươi thật sự là Lý Hỏa Vượng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận