Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1418: Mục tiêu (2)

"Bọn họ đã trốn đi đâu? Nếu Tâm Tố hợp mưu vậy chẳng phải là có rất nhiều Tâm Tố?"
“Có lẽ có nhiều Tâm Tố, nhưng ở đâu thì khó tìm, ta nghe nói bọn họ đều trốn vào nghiệp chướng của Tâm Trọc.”
"Tâm Trọc?" Bạch Linh Miểu nhất thời trong lòng giật nảy mình, Tâm Trọc nằm trong hàng chữ tâm thì không dễ chọc chút nào.
Bọn họ có một loại năng lực cực kỳ đặc biệt, lãng quên, bọn họ có thể khiến một người sống bị mọi người trong ký ức quên mất, trục xuất đến thế giới lạc đường.
Nơi đó không phải thứ tốt lành gì, vừa tối đen vừa có Thiên Đạo chưa chết, vô luận trải qua sự tình gì đều vĩnh viễn không chết. Càng quan trọng là, chỉ cần bị Tâm Trọc quên mất thì khó mà ra được.
Trừ phi Tâm Trọc bị người nhắc nhở lại nhớ ra, nếu không thì dù giết Tâm Trọc, người bị hoàn toàn lãng quên không bao giờ ra được nữa.
Đối với Tâm Trọc, thậm chí giao lưu đều không làm được, mới nói câu trước đã quên câu sau.
Nhưng so với Bạch Linh Miểu lúc trước thì hai người đã cách biệt một trời một vực, tuy Tâm Trọc rắc rối nhưng không nguy hiểm tới mức đó.
Chẳng qua Bạch Linh Miểu không ngờ đám Tâm Tố kia vì sống mà tự động lựa chọn bị Tâm Trọc quên đi.
Nhị Thần ở sau lưng bỗng xen lời:
"Tin tức đáng tin không?”
“Đáng tin, đã xác nhận với tiên sư của Phương Tiên Đạo, xác thực không là nói dối, hơn nữa không phải một người, hình như vài người đều biết.”
Bạch Linh Miểu cân nhắc một lúc sau, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Nhưng trong đó có một vấn đề, cho dù có những Tâm Tố này, nhưng hiện giờ chúng ta không biết bọn họ bị Tâm Trọc nào quên mất.”
Liên Tri Bắc giải thích tỉ mỉ hơn:
“Chuyện này không đáng lo, Thánh Nữ đại nhân, nơi tất cả bị Tâm Trọc lãng quên đều liên thông, đi từ bên nào đều giống nhau."
"Thông với nhau?" Bạch Linh Miểu có chút kinh ngạc, nếu vậy thì bị Tâm Trọc nào quên đều sẽ trục xuất đến cùng một chỗ.
Vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Bạch Linh Miểu hỏi: "Chúng ta có Tâm Trọc không?”
"Chúng ta không có, nhưng Giam Thiên Tư có, hai năm trước mới bắt được một Tâm Trọc sống, với quan hệ của Thánh Nữ và Tư Thiên Giam hiện nay thì tất nhiên có thể mượn dùng."
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu không có bất cứ do dự, lập tức đứng lên từ tòa sen:
“Đi Giam Thiên Tư mượn Tâm Trọc, chúng ta hãy tìm ra những Tâm Tố giấu đi.”
Thiên Trần Quốc tùy thời sẽ đánh tới, nhanh một phần thì càng nhiều một phần thắng.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”
Liên Tri Bắc giơ cao hai tay qua đầu lạy dài Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu nhìn ba mươi sáu vị Bạch Lư, khí thế hoàn toàn khác với lúc ở trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Tất cả chuẩn bị binh khí, pháp khí, theo ta đi cướp Tâm Tố!”
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”
Liên Tri Bắc đến nhanh, đi cũng mau, chờ khi bà ta trở lại thì tám tín chúng Bạch Liên trẻ tuổi khỏe mạnh khiêng một quan tài đen đi vào đường khẩu.
Hiển nhiên trong quan tài này là Tâm Trọc, vì tránh cho xảy ra sự cố nên giam cầm trong quan tài.
Với Tâm Trọc nếu không cẩn thận sẽ ra vấn đề lớn, không thể thả ra ngay trong đường khẩu, Bạch Linh Miểu ra lệnh chuyển quan tài vào đại điện đục dưới lòng đất, chỗ này vốn dùng để dựng tượng Vô Sinh Lão Mẫu.
“Tất cả nhớ kỹ chưa? Tâm Trọc vừa đi ra, chỉ cần hắn quên hết chúng ta thì trong đầu các ngươi sẽ không có sự tồn tại của ta, nên ta mới cho các ngươi ghi lại trên giấy, nếu không được nữa thì khắc lên người bằng dao!” Giọng nói không kiên nhẫn của Nhị Thần không ngừng vang vọng trong đại điện trống trải.
Những người tiếp ứng ở vòng ngoài lần lượt gật đầu, tay nắm chặt bút lông, căng thẳng nhanh chóng ghi lại gì trên giấy.
Bị Tâm Trọc quên đi liền có thể biến mất, mà khiến Tâm Trọc nhớ lại thì giáo chúng Bạch Liên Giáo có thể buộc Tâm Trọc thả ra.
Loại tình huống này không thể làm quá sớm, vì không đủ thời gian tìm người, còn muộn quá lại sợ xảy ra trục trặc gì.
Xuân Tiểu Mãn phụ trách ở bên ngoài tiếp ứng rất là lo lắng nói:
"Miểu Miểu, hay là ... để Bạch Lư đi, muội đừng đi, nghe nói bên trong rất khủng bố, lỡ như có bất trắc gì ...”:
Bạch Linh Miểu nhìn quan tài trước mắt, nhẹ lắc đầu, nói:
“Tiểu Mãn tỷ, ta không mong manh yếu đuối như thế, nếu ta không đi vào thì người khác càng không thể nào mang tất cả Tâm Tố ở bên trong ra. Yên tâm, ta có nhiều kinh nghiệm với Tâm Tố.”
Tùy theo đinh quan tài bốc khói đen bị cạy lên, nắp quan tài mở ra, một người đàn ông trên mặt có nửa mảnh bớt to, quần áo tả tơi bò ra.
Người đàn ông nhìn bốn phía, trong mắt tràn đầy mờ mịt, giống như quên chính mình là ai, cũng quên đang ở đâu.
"Đều lui ra ngoài, đóng cửa lại, đừng để hắn nhìn thấy các ngươi, ba ngày sau cầm tranh vẽ chúng ta nhắc nhở hắn, tiếp đó buộc hắn đưa chúng ta ra.” Bạch Linh Miểu nói xong mang theo nhóm Bạch Lư đi tới chỗ Tâm Trọc.
Tâm Trọc hỏi Bạch Linh Miểu:
“Đây ... đây là đâu? Tại sao ta ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận