Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1209: Cái chết (1)

Chất lỏng kỳ lạ phun ra từ bướu của hắn ta như một ngọn núi lửa, bắn về phía Lý Hỏa Vượng.
Một số sâu trùng lúc nhúc bay ra khỏi ngực Lý Hỏa Vượng, chặn dòng nước đen này lại, giúp hắn có thời gian để trốn thoát.
Đứng trên một khúc xương nhô cao, Lý Hỏa Vượng cầm kiếm, vẻ mặt u ám bất định nhìn Thiên Ngô trước mặt: "Vậy mà vẫn chưa chết? Tên này rốt cuộc có lai lịch gì?”
"Ha ha ha... Ta không có lai lịch gì cả, ta chỉ là một lão già bình thường mà thôi.” Thân thể Thiên Ngô đang biến dạng, há chiếc miệng bị chém thành hai nửa kia ra và nói.
"Ngươi là một lão già bình thường? Con mẹ ta mới tin!” Cùng với việc trên trán nổi gân xanh, Lý Hỏa Vượng gầm lên một tiếng, đồng thời lao về phía Thiên Ngô, Thiên Ngô với cơ thể bị tách làm hai nửa kia cưỡng chế khép lại với nhau, sự biến dạng trên người cũng nhanh chóng biến mất.
Nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mặt áp sát lại gần, Thiên Ngô đang muốn thi triển thần thông, lại phát hiện thân thể mình không có chút phản ứng nào, như thể vào giờ phút này hắn ta thật sự đã biến thành một ông già bình thường vậy.
Đợi đến khi hắn ta chuẩn bị chạm vào pháp khí bên hông thì đã muộn rồi, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, đầu của Thiên Ngô bay thẳng lên trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, máu tươi nhanh chóng phun ra từ vết cắt trên cổ hắn ta, gần như phun cao tới hơn mười thước.
Sự cổ quái của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng vẫn còn lo lắng, hắn trực tiếp lao tới cơ thể không đầu kia của Thiên Ngô, há to miệng về phía vết cắt đang phun máu kia.
Khi cổ họng bị bắn đầy máu đỏ tươi của Lý Hỏa Vượng không ngừng lắc lư, những con sâu trùng được phun ra từ miệng của Lý Hỏa Vượng giống như cá vượt long môn, nhanh chóng dao động thân thể, húc chọi với dòng máu mà xông ngược vào bên trong.
"Ọe!" Cùng với việc Lý Hỏa Vượng nôn mửa dữ dội, những con sâu trùng màu đỏ máu chi chít chui thẳng vào cơ thể Thiên Ngô theo vết cắt trên cổ của hắn, cho dù chạm phải thứ gì, chúng đều gặm nhấm một cách điên cuồng.
Cùng với việc gặm nhấm của những con sâu trùng này, xác chết không đầu của Thiên Ngô nhanh chóng khô quắt lại, đợi đến khi Lý Hỏa Vượng thuận tay ném lớp da chỉ còn lại xương trong tay kia, những con sâu trùng đó mới thuận theo gấu áo đạo bào bò trở lại vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
Cuối cùng sau khi giải quyết xong một kẻ địch, Lý Hỏa Vượng không dám nghỉ ngơi, lao về phía phương trượng Thiền Độ đang khổ chiến, hắn phải giải quyết xong trận chiến này trước khi nhuận trí ngũ hành kết thúc.
"Chờ... chờ đã!" Giọng nói phía sau khiến Lý Hỏa Vượng sững người, hắn chậm rãi quay người lại, liền nhìn thấy thân thể teo tóp kia của Thiên Ngô, tứ chi di chuyển, bò về phía cái đầu của mình.
"Như vậy mà còn chưa chết? Làm sao có thể như vậy chứ?"
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang vô cùng kinh ngạc, một bàn tay trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của Lý Hỏa Vượng, hoà thượng có nửa khuôn mặt ướt đẫm nước, đồng tử mờ đi, khổ sở cầu xin hắn: "Đại nhân! Giết đi! Giết tôi đi! Đau quá! Đau quá!"
Lý Hỏa Vượng nhấc chân, trực tiếp giẫm bẹp đầu hắn ta, nhưng mặc dù thứ màu đỏ trắng kia bị dẫm đến phun từ trong lỗ mũi ra, gã này vẫn còn phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Á á á! Đau quá! Đau quá!"
Lý Hỏa Vượng nhìn vị hòa thượng đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, rồi lại nhìn Thiên Ngô đang ôm đầu run rẩy đứng dậy, hắn lờ mờ cảm nhận được điều gì đó.
Khi Lý Hỏa Vượng quan sát xung quanh và nhận ra rằng dù chiến cục xung quanh có khốc liệt đến đâu cũng không có một thi thể nào không thể động đậy, hắn cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, xảy ra thiên tai rồi, không còn cái chết nữa.
Lý Hỏa Vượng đang thở gấp, lúc này đồng tử co lại đến mức cực kỳ nhỏ, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tiền Phúc đang nằm trên mặt đất nôn ra máu.
Với vẻ mặt đau đớn, hắn đưa tay ra muốn bịt lỗ thủng đẫm máu trên ngực, nhưng dù hắn có chặn thế nào, máu vẫn không thể ngừng rỉ ra từ đầu ngón tay.
Hắn ta bị thương, hơn nữa có vẻ còn là vết thương trí mạng.
“Chị Ngũ, chị Ngũ!” Đợi đến khi nhìn thấy Ngũ Kỳ chảy máu trên mặt cầm lấy hộp chạy tới xử lý vết thương cho Tiền Phúc.
Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt hung hãn rút ra hai thanh mã tấu, từ trong góc lao ra: "Ta chặn chúng lại! Các người đi trước đi!"
Vừa đi ra, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy người của đối phương đã men theo góc tường lần mò tới đây rồi.
"A a a!" Lý Hỏa Vượng tức giận gầm lên và lao tới, trực tiếp đẩy hắn ta vào tường, con dao trong tay trực tiếp đâm vào bụng đối phương, điên cuồng khuấy trộn.
‘Pằng’ một tiếng, một lực rất lớn đập vào vai Lý Hỏa Vượng, trực tiếp hất văng hắn ra, mình bị bắn trúng rồi.
Lý Hỏa Vượng vừa đứng dậy, hai viên đạn đã bắn thẳng vào mũ bảo hiểm của hắn, khiến hắn ngã xuống đất.
Đợi đến khi Lý Hỏa Vượng lại lần nữa bám vào tường đứng dậy, hắn hung ác trừng mắt nhìn kẻ địch dưới boongke cách đó không xa, những Tư Mệnh mà những Pháp Giáo kia sùng tín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận