Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1241: Thiên Đạo (2)

"Ngươi suy nghĩ kỹ xem vì sao Tư Thiên Giam lại muốn cướp Thần Sơn Quỷ Chi Nhãn kia, còn nữa, ngẫm lại xem vì sao Xúc Xắc kia lại phí sức cướp Long mạch như thế, bọn họ đều cảm nhận được giông tố sắp kéo đến, đừng nói ngươi không cảm nhận được!"
Khi nhìn mình trong quá khứ, Lý Hoả Vượng thật sự có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Do Vu Nhi Thần sao?" Lý Hoả Vượng dò hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Quý Tai cảm thấy trên đầu vô cùng hỗn loạn, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khổ: "Vu Nhi Thần, nếu như chỉ có một Nhi Thần, vậy thì dễ rồi."
Chắc chắn đây không chỉ do Tư Mệnh của một phía Thiên Đạo là Vu Nhi Thần, đây là cuộc tranh đấu giữa Tư Mệnh và Tư Mệnh.
"Ngoài Vu Nhi Thần còn có gì nữa? Bọn họ ở đâu ra vậy, định làm gì?" Trong gương, Lý Hoả Vượng vẫn đang léo nhéo liên tục, nhưng Quý Tai đã dần mất kiên nhẫn.
Nhưng qua thời gian nói chuyện lâu như vậy, hắn chợt nhớ ra lần trước mình nói chuyện với Quý Tai là khi nào.
Khi đó mình vừa mới đánh bại Xúc Xắc không lâu, bởi vì trước đó đầu mình bị nổ tung nên mới gắn tạm một củ sen giả.
"Ta đây không thể nói với ngươi. Thứ nhất, nếu nói cho ngươi, bọn họ sẽ biết ngươi. Thứ hai, trước đây, ngươi của tương lai không nói cho ngươi của bây giờ."
Trong mắt Lý Hoả Vượng xuất hiện sự mông lung, sao hắn không nghe hiểu tên này đang nói cái gì vậy nhỉ.
"Ngươi nói ta giúp ngươi cướp Chính Giả Thiên Đạo thì dù sao ngươi cũng phải để cho ta hiểu bước tiếp theo nên làm như thế nào chứ!"
"Có lẽ ngươi có thể ra tay từ Bắc Phong, tìm Tâm Bàn mà Đấu Lão che giấu, sau đó tiêu diệt bọn họ, chuyện còn lại cứ giao cho ta là được."
Lúc nói xong những lời này, hai tay Lý Hoả Vượng bóp mạnh, tấm gương trong tay lập tức vỡ nát.
Từ khe nứt của tấm gương kia vang lên tiếng hét tức giận của Lý Hoả Vượng.
"Móa! Bây giờ ngươi mới nói! Vừa nãy Bắc Phong đã bị Tư Thiên Giam bắt đi! Với sự đề phòng của Tư Thiên Giam với ta, làm sao ông ta có thể để cho ta tiếp xúc với Bắc Phong chứ?"
Quý Tai từ từ ngẩng đầu lên, cảm nhận được tất cả sự thay đổi bên ngoài, thời gian dần trôi qua, dường như hắn cảm giác những vật kia cũng không to lớn như trước đây đã từng. Sự chênh lệch của mình và bọn họ dần thu nhỏ.
"Ta... Ta đã có được Chính Giả Thiên Đạo!" Cùng lúc Quý Tai hô to chuyện vốn đã được định sẵn, hai tay của hắn nhấc lên, đẩy bóng tối trước mặt một vị Tư Mệnh sang bên cạnh.
Trong khoảnh khắc Quý Tai chạm vào, một vài tin tức đồng thời truyền tới, giữa bọn họ xuất hiện một số sợi dây liên kết lẫn nhau, bọn họ là một thể! Từ giờ trở đi.
Trong cơ thể mỗi Tư Mệnh đều có Thiên Đạo khác tồn tại, chính vì vậy, tất cả Tư Mệnh mới có thể cảm nhận được đau khổ, mới có thể cảm nhận được thật giả.
Bọn họ là một thể, bọn họ và Bạch Ngọc Kinh cũng là một, những sợi dây kia là con đường hợp nhất, khi bọn họ xáo trộn vào nhau trong một khối thì chính là Đại Na.
"Cho nên, cậu cảm thấy, như thế này thích hợp hơn sao?" Dịch Đông Lai vểnh chân ngồi bắt chéo trên ghế, nhíu mày nhìn tất cả những gì kì lạ đang diễn ra trong bàn cát.
Một mô hình bị dây thừng buộc thành quả cầu lớn đặt trong bàn cát, người tí hon đại diện cho Lý Hoả Vượng cũng bị nhét vào trong đó.
Đối diện quả cầu lớn này là một quả cầu khác, các loại mô hình quái vật cũng bị dây thừng màu đen trói lại.
Dịch Đông Lai giơ ngón tay, đẩy mắt kính của mình trên sống mũi, nhìn về phía Lý Hoả Vượng đang trầm ngâm: "Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào? Vì sao cậu lại cảm thấy mình thuộc một phần của bọn họ?"
Lý Hoả Vượng ho nhẹ, không trả lời, hắn chậm rãi giơ tay phải lên nắm lấy quả cầu mô hình quấn dây trắng kia.
Sau khi cầm trong tay ước lượng vài lần, một cánh tay của hắn chợt dùng sức, giơ quả cầu trong tay đập vào quả cầu đen trên bàn cát kia.
Hai quả cầu va chạm vào nhau, dây thừng của cả hai bị đứt đoạn ngay tức khắc dưới sự chấn động mãnh liệt, đủ loại mô hình kỳ lạ lập tức thi nhau lao về phía không trung ở xung quanh.
Lý Hoả Vượng mặc một bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng ngồi trên chiếc ghế trong quảng trường hóng gió, nhìn ra bên ngoài hàng rào thép gai ở nơi xa, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó, hắn đang đợi, đợi Xúc Xắc đi liên lạc với Âm Dương Đấu Lão.
Đúng lúc này, một người ở bên cạnh khẽ chạm vào hắn một cái, một tờ giấy nhỏ được đặt vào trong tay hắn.
Lý Hoả Vượng vươn tay mở tờ giấy nhăn nhúm đó ra, khi nhìn thấy nội dung bên trên, khẽ miệng hắn khẽ nhếch lên: "Cuối cùng cũng tới rồi sao?"
Đúng lúc này, Lý Hoả Vượng nhìn thấy trên chiếc cầu vượt ở phía xa, chiếc xe moto màu đen của mình lướt qua.
"Cậu đang nhìn cái gì thế? Tại sao tôi lại không nhìn thấy gì?" Một bệnh nhân hói đầu cùng phòng tiến tới, nghi hoặc hỏi Lý Hoả Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận