Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1498: Bạch Dương

"Nhiễm sát?!" Lữ Tú Tài nhìn quanh bốn phía bởi vì sát khí mà hình thành hỗn loạn, cùng với bởi vì sát khí, tất cả bách tính đều tính tình đổi khác hoàn toàn.
Khi nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra với vợ của mình, bằng hữu của mình thì Lữ Tú Tài túa mồ hôi như tắm.
Lữ Tú Tài lúc này đang rất lo lắng, không còn có thể quan tâm đến cái gì khác, lập tức lên xe ngựa quay về đường cũ, lao đi phương hướng Ngưu Tâm Thôn.
Khi đi ra thì rất nhanh, nhưng trở lại thì rất chậm, Lữ Tú Tài cũng không biết chính mình có thể đến kịp hay không, chỉ có thể dồn hết sức lực chạy đi.
Vì về kịp, hòm diễn và hành lý đều bị ném xuống xe, trừ một già một trẻ ra không mang theo cái gì khác.
Chạy nhanh trên con đường đất, Lữ Tú Tài phát hiện một người ở ven đường bên trái, người kia bộ dáng thoạt trông như dân quê bình thường, nhưng bộ dạng hiện tại tuyệt đối không tầm thường.
Chỉ thấy tay người đó cầm dao phay, khóe môi, người đầy máu, không biết là của gã hay của người khác.
Gã đứng ở ven đường, trong mắt tràn ngập lệ khí nhìn Lữ Tú Tài, rất hiển nhiên, gã nương sát khí làm chuyện mà ngày xưa mình không dám làm.
Tuy rằng xe ngựa rất nhanh liền lướt qua gã, nhưng ánh mắt của gã in sâu trong lòng Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài hiểu rằng loại chuyện này không chỉ xảy ra ở đây mà còn xảy ra khắp nơi ở Đại Lương, cả Đại Lương đều điên cuồng!
"Cao Trí Kiên, ngươi muốn làm gì! Mở mắt ra nhìn cho rõ những chuyện ngươi làm! Đồ hôn quân! Ngươi là hôn quân!”
“Nhanh lên! Mau hơn nữa!” Lữ Tú Tài trong lòng đang gào thét điên cuồng, không ngừng đánh vào mông ngựa, cho dù ngựa kéo xe sùi bọt mép cũng không dừng lại.
Việc khác hắn ta không quản được, nhưng nhất định phải giúp Ngưu Tâm Thôn! Ở đó có các bằng hữu của hắn ta!
Lữ Tú Tài chạy thục mạng rốt cuộc đến Ngưu Tâm Thôn trước khi trời sáng, ngựa cũng ngã xuống chết vì kiệt sức.
Nhưng nhìn thôn ẩn trong sương mù buổi sáng, Lữ Tú Tài đứng ở đầu thôn không dám tới gần, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng hắn sợ nhất, sợ chuyện phát sinh ở trấn nhỏ sẽ tái hiện trong Ngưu Tâm Thôn.
Sắc mặt Lữ Tú Tài hơi trắng bệch bắt buộc mình bình tĩnh bước vào sương mù kia.
Nhưng khi cảm giác chút sát khí dần thẩm thấu ra từ sương mù, tim Lữ Tú Tài không ngừng rơi xuống:
"Không ... Không không không ...!"
Dần dần trở nên hoảng loạn, Lữ Tú Tài giờ phút này bất chấp tất cả, cuống cuồng lao vào Ngưu Tâm Thôn.
Khi Lữ Tú Tài đạp phá sương mù rốt cuộc nhìn thấy thứ ở bên trong thì ngây ra tại chỗ, đó là một mạch đao to lớn ánh sáng đỏ ngút trời, không ngừng tỏa sát khí dày đặc khuếch tán bốn phía.
Nhưng mạch đao không đi vào Ngưu Tâm Thôn, nó cắm ở bên cạnh Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu mặc áo trắng hai chân khép lại yên lặng ngồi trên một tảng đá, đối mặt với mạch đao màu đỏ, lặng lẽ nhìn Ngưu Tâm Thôn dần tỉnh lại trong tiếng gà gáy.
Bạch Linh Miểu nhẹ giọng giải thích: “Không sao đâu, ta biết là hôm nay, ta tới ngăn cản bọn họ.”
Nói xong, Bạch Linh Miểu hơi cúi đầu, vẻ mặt trở nên rất rối rắm: "Theo lý mà nói, ta không nên làm như vậy. Tất cả tín đồ Bách Liên đều bị nhiễm sát dưới sự kêu gọi của ta, nhưng ta dùng quyền riêng giúp sư huynh đệ của mình tránh thoát đau khổ lần này ...”
"Ta vốn nên đại công vô tư, nhưng ta thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy mọi người biến thành Binh Gia, cuối cùng bị hiến tế, dù ta sẽ thua nhưng ta cũng muốn khiến mọi người sống lâu một ít, ta thật sự không nhẫn tâm ... ".
Lữ Tú Tài tiến lên, mở miệng nói: "Sư nương, ta không biết người khác như thế nào, ta chỉ biết sư nương làm đúng.
“Mặc kệ đi, quản nhiều như vậy làm cái gì, trời sập có người cao chống. Trước tai nạn lớn, chúng ta đầu tiên phải bảo vệ an toàn cho người nhà rồi mới nghĩ đến thứ khác.”
Bạch Linh Miểu nghiêng đầu, cảm nhận được Lữ Tú Tài ở trước mặt: "Thật sao? Nhưng nếu ngươi là người cao kia thì sao?”
Lời này Lữ Tú Tài không cách nào đáp lại, trong một chốc đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì.
Bạch Linh Miểu đứng lên, Nhị Thần chui ra từ sau lưng cô, vươn tay chộp lấy mạch đao màu đỏ, dùng vải trắng quấn chặt.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu sắp rời đi, Lữ Tú Tài vội vàng đi theo, nhưng hắn ta chưa theo bao lâu thì bị vợ kích động nhào tới:
"Ta biết ngay ngươi không nỡ bỏ ta mà! Ta biết!”
Bạch Linh Miểu mặc kệ mọi người ở sau lưng, cô bước chậm qua nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, đã lâu không trở về, Ngưu Tâm Thôn từng trống trải giờ phút này đã đều đã chật cứng người, giống như thôn trở lại náo nhiệt.
Đi được một lúc, Bạch Linh Miểu lại lần nữa đi tới từ đường Bạch gia, nhìn linh bài trên tường ở trước mặt, cô rút ba cây nhanh từ trên bàn thờ, đốt đầu nhang rồi ba quỳ chín lạy hướng những linh bài.
Bạch Linh Miểu quỳ trên đệm, nhìn linh vị trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi đưa tay lấy ra bạch đao quấn vải trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận