Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 186: Đau đớn (2)

“Ha ha.” Thủ Tam cười phá lên, rất là nhiệt tình nói: “Không sao, nể mặt Tĩnh Tâm sư thái, chúng ta có thể giúp ngươi trong chuyện này.”
Nhìn nụ cười cháy đen của đối phương, toàn thân Lý Hỏa Vượng lạnh lẽo, phía sau câu nói nhẹ tênh này bao hàm nhiều ý nghĩa.
Lý Hỏa Vượng nhìn người chỉ mới gặp một lần này, sau khi trầm tư thật lâu, cậu do dự lên tiếng:
“Thủ Tam tiền bối, chuyện này tạm gác lại đã, ta có thể hỏi các ngươi định dùng biện pháp nào giải quyết Đan Dương Tử được không?”
“Ta cũng có Đại Thiên Lục của quý giáo, theo ta được biết, đừng nói đuổi đi Bán Tiên, trong này chẳng có thứ gì trợ giúp người khác được.”
Nói câu thật lòng, Lý Hỏa Vượng không tín nhiệm Áo Cảnh Giáo, đặc biệt là trước đó Tĩnh Tâm cố ý nhắc nhở cậu.
"Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi suy nghĩ hơi bị đương nhiên. Thứ như Đại Thiên Lục đương nhiên phải dùng kết hợp với thứ khác, muốn gắng hết sức đến gần khổ hải thì phải cố gắng thử càng nhiều cách. Thí dụ như bộ dạng hiện tại của ngươi, chúng ta cũng đã thử rồi.”
“Cái gọi là bệnh lâu tự biết chữa, nói đến chữa bệnh cho người, trong tứ hải bát hoang này, người khác chưa chắc lợi hại bằng chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng gần như có phản xạ với chữ bệnh:
"Bệnh? Ta không có bệnh, đây không phải là bệnh! Một phần của Đan Dương Tử đang nằm trong bao tử của ta, một phần khác thật sự thành Tiên."
Trong mắt Thủ Tam mang theo trêu tức nhìn Lý Hỏa Vượng không ngừng mà giải thích.
"Đây là bệnh, những kẻ đó muốn thành Tiên đến điên rồi, đều thành kẻ điên.”
Lời này thốt ra từ miệng của người mưu tính ăn cắp lực lượng Ba Hủy thì chẳng có chút sức thuyết phục.
Về cách nói của người này, tuy trong lòng Lý Hỏa Vượng vẫn có hoài nghi, nhưng cậu không nói ra.
Lý Hỏa Vượng không muốn tranh biện cái gì, chính mình lại đây nhờ những người này giúp thoát khỏi Đan Dương Tử, chứ không phải tranh biện với họ.
Chỉ cần biện pháp hữu dụng, bọn họ gọi Đan Dương Tử là chó cũng được.
“Trước kia có nhiều tình huống giống như của ta không? Các người đã chữa cho người khác chưa?” Lý Hỏa Vượng lại lần nữa cảnh giác hỏi thăm.
"Đây là tự nhiên, tất cả chi nhánh của Ngũ Đấu Mễ Giáo đều chú trọng chém tam độc, thượng độc: bành cứ, trúng độc: bành chí, hạ độc: bành khiêu."
"Cái gọi là người cố cầu Tiên là trước khử tam độc, lạnh nhạt vô dục, thần tĩnh tính minh, tích chúng thiện, thế là thành Tiên.”
Thủ Tam gật gù nói xong lại nhìn Lý Hỏa Vượng:
“Đương nhiên, lão phu không tin mấy lời vớ vẩn đó. Nhiều năm như vậy, ta đã gặp nhiều tai họa Bán Tiên, binh giải Tiên, chỉ chưa từng gặp Đại La Chân Tiên gì đó.”
Đầu ngón tay cháy đen lòi thịt đỏ hỏn ra giơ lên chỉ hướng đầu của Lý Hỏa Vượng:
“Đám đạo sĩ lỗ mũi trâu các ngươi muốn thành Tiên đến nổi điên, luyện bản thân thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ để ý mặt ngoài, không hay biết bản chất của lực lượng là cái gì.”
Nghe mấy lời này, Lý Hỏa Vượng không có bất cứ biểu thị, trực tiếp hỏi Thủ Tam, cậu giơ tay vỗ dụng cụ tra tấn nhét trong vạt áo của mình:
“Tiền bối, thống khổ cực độ về mặt thân thể thì ta tự làm được, nhưng tiền bối tính giúp ta về mặt thống khổ tinh thần như thế nào?”
Nghe đối phương hỏi, trong mắt Thủ Tam lóe tia sáng vui mừng, chàng trai này đã hỏi ra câu đó vậy tương đương với đồng ý.
Thủ Tam hơi hếch cằm, giáo chúng mặc áo khoác màu xám đi hướng một đường hầm.
Chốc lát sau mang về một cô nương mặt hơi tiều tụy quay về.
Cô nương này cũng giống như giáo chúng khác, mặc áo rộng thùng thình, đội mũ cao, chỉ khác là chiếc mũ không che mắt.
“Phụ nữ? Cái này liên quan gì tới thống khổ cực độ trong tim?”
Nhưng hiển nhiên cô gái trẻ ngạc nhiên còn hơn Lý Hỏa Vượng, luôn nhìn cậu đăm đăm.
Bàn tay to đẩy cô nương thắt bím tóc đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đối phương vội cúi đầu, hai tay siết chặt góc áo, thân thể không tự chủ được run lên.
Lý Hỏa Vượng xuyên qua bả vai gầy yếu của cô gái nhìn về phía Thủ Tam:
“Tiền bối, thế này là sao?”
“Ngươi hãy ôm nha đầu này, hai ngươi cố gắng nhanh chóng ân ái ngọt ngào, sau đó khiến nàng có bầu con của ngươi.”
“Chờ nàng có thai, khi nhi tử của ngươi sắp thành hình thì ngươi rạch bụng của nàng ra, moi nhi tử của ngươi ra, sau đó ...”
“Không được! Đừng nói tiếp!” Lý Hỏa Vượng phát ra giọng nói mang theo âm rung ngắt lời của đối phương.
Chỉ nghe Thủ Tam nói thôi mà Lý Hỏa Vượng đã cảm giác huyệt Thái Dương của mình đau nhức.
Bình tĩnh nói chuyện với đối phương lâu như vậy suýt chút quên đối phương là loại hàng gì.
Lý Hỏa Vượng đã hiểu đối phương làm cách nào khiến thể xác và tinh thần của cậu đạt đến tận cùng nỗi đau, đám người của Áo Cảnh Giáo không tốt hơn Đan Dương Tử là bao.
Bị Lý Hỏa Vượng ngắt lời, Thủ Tam hiểu sai ý:
“Sao thế? Phải chăng ngươi cảm thấy bấy nhiêu còn nhẹ? Không sao, đầu tiên ngươi đã bị Ba Hủy nhìn thấy, cộng thêm lão phu có chút linh đan diệu dược, có thể trợ ngươi lên một bậc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận