Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 812: Bác sĩ (2)

"Tại sao không thể tham dự? Là cảm thấy tất cả mọi chuyện phía bên kia đều là bí mật chỉ có mình cậu biết, vậy mà ở phía bên này ai cũng biết hết cả? Cảm thấy hai thế giới không xa cách nhau đến thế?”
"Hay là, sở dĩ cậu phản ứng mạnh như vậy là bởi vì nếu tiếp tục sẽ làm lung lay nhận thức chân thực trong lòng cậu về cái thế giới hoàn toàn phi logic đó? Lý Hỏa Vượng, cậu để tay lên ngực mà tự hỏi xem, cái thế giới hỗn độn kia trong lòng cậu thực sự có chân thận như vậy không?”
“Cạch!” Lý Hỏa Vượng nắm chặt điện thoại trong đôi tay gầy guộc, dùng hết sức ném xuống đất, cả chiếc điện thoại trong nháy mắt nát tan tành.
Lý Hỏa Vượng nắm lấy một mảnh sắt trong số đó, dùng hết sức đâm qua, đợi đến khi Dịch Đông Lai định thần lại thì một góc của mảnh sắt vuông trong tay Lý Hỏa Vượng đã chạm vào động mạch chủ ở cổ anh.
"Im miệng lại cho ta, có nghe không hả! Cho dù cơ bắp trên người ta đều bị teo rồi, nhưng ta muốn lấy mạnh anh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Khi cảm nhận được cơ thể run rẩy của Dịch Đông Lai và sự sợ hãi trong mắt anh, Lý Hỏa Vượng lúc này mới từ từ thả anh ra.
"Là thật hay là giả, ta tự có phán đoán. Khoảng thời gian một hai năm này, ta cần dốc hết toàn lực để giải quyết chuyện phía bên kia, vì vậy đừng đến làm phiền ta, đợi mọi thứ ổn định rồi, bệnh của ta tự nhiên sẽ khỏi.” Lý Hỏa Vượng lảo đảo lui về phía sau, giọng nói của hắn trầm thấp, ném mảnh sắt trong tay đi.
Dịch Đông Lai vẫn không chịu bỏ cuộc. "Lý Hỏa Vượng, cậu phải hiểu rõ, với trạng thái tinh thần của cậu hiện tại, cho dù là theo logic của cậu, hai thế giới này đều là thật, vậy thì cậu ở bên này cũng là người mắc bệnh thần kinh. Cho dù là thế giới nào, có bệnh thì phải chữa bệnh.”
“Ta không bệnh!” “Cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đám y tá đầy vẻ căng thẳng xông vào.
Dịch Đông Lai dùng tay bịt lấy cổ mình, vẻ mặt vô cùng khó coi mà nói: “Hơn nữa, nếu cậu đã cho rằng hai thế giới đều là thật, vậy tại sao cậu lại sợ sự tiếp xúc với hai thế giới? Rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?”
Lý Hỏa Vượng bị y tá bao vây, ngồi phịch xuống một chiếc ghế đẩu và nghiêng đầu nhìn anh một cách lạnh lùng.
Các y tá lại chạy tới vây chặt lấy Lý Hỏa Vượng, dây nịt trói buộc đã lâu không mặc lại được khoác lên trên cơ thể gầy như que củi của Lý Hỏa Vượng.
Những người này như đang khiêng lợn tết, tám người khiêng hắn đi về phía phòng bệnh.
"Hình ảnh phản chiếu của ta ở thế giới này, không biết ở phía bên kia đã bị ai bắt lại rồi? Xem ra những người Đại Tề này không muốn lấy mạng ta, Lý Tuế không sao chứ?” Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một mình.
"Lý Hỏa Vượng! Lý Hỏa Vượng! Cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi. Tôi biết cậu đang ở đây mà.” Một giọng nói vui mừng khôn xiết khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh bên trái.
Nguồn gốc của âm thanh là được phát ra từ một bệnh nhân nam với mái tóc rối mù đang nhoài người trên hàng rào sắt, đôi tay hoan hỉ của ông ấy nắm lấy hàng rào trên cửa, đứng nhảy nhảy ở đó.
"Người này là ai? Cậu biết ông ấy sao? Tại sao lại biết tên của cậu?” Dịch Đông Lai đi cùng hắn liên tiếng hỏi.
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của người kia, sau khi phân biệt trong giây lát, hắn liền nói: “Người này là Vương Vi, thân phận... hình như là bác sĩ điều trị chính của ta trước đây, những chiêu anh dùng vừa rồi, ông ta cũng đã sử dụng, sao ông ta cũng điên rồi?”
"Cái gì? Cậu nói cái gì?" Dịch Đông Lai vốn luôn bình tĩnh, lần đầu tiên lộ ra vẻ sửng sốt.
"Lý Hỏa Vượng, cậu lại đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!" Vương Vi rốt ruột nhảy nhảy trong phòng bệnh, nhìn Lý Hỏa Vượng dần dần rời đi trong hành lang.
“Ơ!” Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, thở hồng hộc.
Đến khi nhìn thấy xà nhà phủ đầy bụi trên đỉnh đầu, Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng quay trở lại rồi.
Trước khi tu chân đại thành, mình vẫn nên ở phía bên này trước đã, dù sao phía bên kia là ở trong bệnh viện, không có nguy hiểm gì.
“Xoẹt!” Một cơn đau dữ dội ở vùng bụng khiến Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống.
Hắn phát hiện ra rằng Lý Tuế đang kéo nửa bụng của mình, quấn một vài chiếc bánh bao hấp trên xúc tu và nhét chúng vào bên trong.
Lý Hỏa Vượng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng dựa vào mức độ hồi phục ở vùng bụng có thể thấy, có lẽ cũng đã qua một khoảng thời gian.
Sau khi nhìn quanh một vòng, phát hiện là một căn nhà đổ nát, Lý Hỏa Vượng hỏi Lý Tuế: "Tuế Tuế, chúng ta đang ở đâu? Đại Lương hay Đại Tề?"
"Cha, cha tỉnh rồi, cái gì là Đại Lương Đại Tề?”
Lý Hỏa Vượng cũng không hỏi nó nữa mà nhìn về phía Gia Cát Uyên bên cạnh, Gia Cát Uyên lên tiếng trước một bước: "Lý huynh, ngươi đang ở Đại Tề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận