Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 950: Hợp (2)

Và vào lúc này, mặt đất đột nhiên lún xuống, Lý Hỏa Vượng rơi xuống hố sâu trong lòng đất, và trong hố sâu đó, có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, có những thân hình hư ảo đang đung đưa, vây quanh Lý Hỏa Vượng.
Và lúc này khi Lý Hỏa Vượng đang khó khăn múa thanh kiếm đồng trừ tà và thanh Tử Tuệ Kiếm trong bóng tối để tự bảo vệ mình, thì Hà Tín Lai ở bên cạnh lại lựa chọn đánh lén.
Nhìn Lý Hỏa Vượng trong bóng tối bị mù mắt mà có được kẽ hở, Hà Tín Lai nhanh chóng quơ kiếm qua, đạp lên bóng của mình mà xông tới Lý Hỏa Vượng.
Và khi nhìn thấy thanh kiếm dài của mình sắp đâm trúng cổ họng của đối phương thì, đôi mắt của Hà Tín Lai bị mờ, chỉ nhìn thấy đối phương đang đứng vững mà đưa tay ra, nắm lấy thanh kiếm của mình. “Ừm?!
Và vào lúc này, Lý Hỏa Vượng từ từ ngước đầu lên, ngay sau đó, con mù mắt lồi ra và lăn xuống dưới đất. Con ngươi kỳ lạ với hai đứa trẻ sinh đôi đang sáng rực.
“Ngươi lúc nãy mới nói ai mù?”
Lúc trước mắt của hắn là bị mù không có sai, nhưng hắn có thể con ngươi của con gái hắn.
Lúc này do chưa vẫn chưa sáng là vì Lý Hỏa Vượng đang muốn mượn cơ hội đánh lén đối phương, quả nhiên đối phương đã bị trúng kế.
Trong lòng Hà Tín Lai tức thời hồi hộp, không hề do dự mà buông vũ khí xuống, rút lui ra từ phía sau bóng tối.
Và khoảng cách giữa hắn và Lý Hoả Vượng lại gần như vậy, nhưng đã không còn cơ hội, thân hình cao to của Bàng Long Đằng đã cản đường đi của hắn, tiếp theo xúc tu trên người của Lý Hỏa Vượng từ phía sau như xếp thành núi mà phủ lắp cả người hắn.
“Thái Sơn! Thái Sơn Thạch!”
Hà Tín Lai kêu to tên của đồng đội để đến giúp mình giải vây, và sau đó lại không có chuyện gì xảy ra, cảm thấy tình hình không ổn, hắn đã chạy từ sớm.
Đợi đến lúc tấm màn màu đen bị dao to lớn trực tiếp chém đứt, thì mọi thứ xung quanh đã hồi phục bình thường, và Thái Sơn Thạch cũng không còn xuất hiện nữa.
Lúc mọi người quấn lấy Lý Hỏa Vượng để Hà Tín Lai bao vây, thì mọi thứ đã được kết thúc êm dịu.
Nhìn thấy Hà Tín Lai ở trước mặt đã bị mình đánh tới thành một khúc cây và đã bị chính mình chặt và rụng hết răng, Lý Hỏa Vượng lấy chiếc túi đựng dụng cụ tra tấn và mở nó ra. “ Để ta!”
“ Không được!” Phật Ngọc Lư trực tiếp từ chối hắn. “ Khó khăn lắm mới bắt được một tên Pháp Giáo Đại Vu, lỡ như không cẩn thận bị ngươi làm chết thì sao? Ta cần phải dẫn hắn về, cho người tra khảo hắn.”
“Ha, ngươi đang xem thường ta sao? Ta là Áo Cảnh Giáo đó nha!”
“Mọi chuyện đều phải làm việc theo quy tắc”.
“Ngươi đừng nói nhảm! Giam Thiên Tư từ lúc nào đã nói quy tắc vậy! Ngươi không phải cũng là vì tiền thưởng Dương Thọ Đan sao? Lúc trước ta cũng từng làm việc qua trong Giam Thiên Tư! Đừng vì chút lợi ích nhỏ nhoi, mà để Thái Sơn trốn thoát!”
Lúc Lý Hỏa Vượng đang chuẩn bị cưỡng lại thì phát hiện lần này ngay cả Hồng Đại và Liễu Tống Nguyên cũng đứng về bên Phật Ngọc Lư.
“ Nhĩ huynh đệ, ngươi đừng có vậy, Đại Tề Pháp Giáo này cũng đến không được bao lâu, có hỏi hắn thì cũng không hỏi được bao nhiêu.”
“Lỡ như chúng ta có thể từ đầu của người này mà hỏi ra được tin tức quan trọng của Pháp Giáo, thì nói không chừng, Pháp Giáo sẽ bị ta hủy diệt toàn bộ.”
“Nhĩ Cửu, ta biết ngươi có không ít thủ đoạn của Áo Cảnh Giáo, nhưng nói về trả khảo, thì trong Giam Thiên Tư có người giỏi hơn ngươi.”
Lý Hỏa Vượng cau mày liếc nhìn những người trước mặt, từ phản ứng của họ mà nhận ra có vẻ như người này ở trong Giam Thiên Tư được đang treo thưởng rất cao.
Trừ khi bản thân mình giết chết họ, chứ không thì mình cũng không thể nào hỏi được gì.
“Lúc trước đúng là não ta bị vô nước hay sao mà lại nghĩ cùng hắn đi cứu Đại Lương, cũng chỉ là nghĩ tới lợi ích của bản thân!” Lý Hỏa Vượng tức giận mà xoay người, cúi người nhét đầu mình vào dưới đất tìm kiếm dấu vết lộn thổ lúc nãy của Thái Sơn Thạch.
Tỉ mỉ tìm kiếm một lúc, cuối cùng thì Lý Hỏa Vượng cũng tìm được một chút dấu vết.
Không còn quan tâm đến Giam Thiên Tư và những người khác, sau khi Lý Hỏa Vượng đã tỉ mỉ phân biệt được bùn đất đã có sự thay đổi nhẹ, thì đã bắt đầu không cam tâm mà tiếp tục đuổi theo.
Nhưng mà khi càng đuổi theo, thì Lý Hoả Vượng đã ngừng lại, chỉ bởi vì có tảng đá lớn cản lại trước mặt mình.
Hình như Thái Sơn Thạch đã đoán được có người đang theo dõi mình, nên đã chui ra trước, trừ khi Lý Hỏa Vượng có thể dời ngọn núi này ra, chứ không thì thật tế không làm gì được.
“Nhĩ huynh đệ, đừng giận nữa, hahaha!” Nghe tiếng cười từ phía sau, Lý Hỏa Vượng không thèm quay đầu mà hỏi: “ Có gì mau nói đi.”
“Ài, chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi, có cần thiết phải vậy không, nhớ lúc trước vì muốn đổi phó với Tâm Trọc, chúng ta cũng đã từng vào sinh ra tử cùng nhau.” Liễu Tống Nguyên đeo mặt nạ gỗ vừa cười vừa bước qua đi tới trước mặt của Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận