Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 246: Trở lại

“Tốt, Lữ bầu gánh thuận buồm xuôi gió. Cẩu Oa, chia hai con lạc đà chở Lữ bầu gánh.”
"Không không không! Không phiền phức." Lữ Trạng Nguyên rối rít xua hai tay, nhận được trả lời của Lý Hỏa Vượng, khiến ông như được đại xá, mang theo người nhà quay về đường cũ.
Lý Hỏa Vượng không để ý bọn họ, tiếp tục nhìn đống lửa trước mắt, lửa đốt từ sáng đến chiều, rốt cuộc dập tắt.
Lý Hỏa Vượng tự mình đi vào kiểm tra, phát hiện trừ tro tàn ra chẳng còn lại gì mới rốt cuộc yên tâm.
"Không sao chứ?" Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn vết thương trên vai Bạch Linh Miểu.
“Không sao, bị thương nhẹ." Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng khôi phục bình thường, trên mặt Bạch Linh Miểu treo nụ cười gượng gạo, lắc đầu.
Bạch Linh Miểu vươn hai tay cẩn thận chạm vào tay cụt của Lý Hỏa Vượng, ánh mắt lộ ra cực độ bi thống.
“Không sao, gãy tay thôi mà, rất nhanh liền có thể mọc ra." Lý Hỏa Vượng nhẹ vuốt mái tóc suôn mềm của cô ấy.
"Thật sự sao?" Mắt Bạch Linh Miểu lại vụt sáng.
"Đương nhiên là thật." Lý Hỏa Vượng an ủi xong xoay người nhìn về hướng người khác.
Mỗi người đều phi thường chật vật, Lý Hỏa Vượng đã không rảnh quan tâm vết thương trên người họ, bởi vì có người chết.
Đó là người đàn ông thị lực tốt, chỉ còn một cánh tay, hắn đã chết, một đạo đồng mập nằm kế bên hắn.
Hai xác chết một thấp một gầy nằm song song, lão hòa thượng quần áo rách rưới chắp hai tay vào nhau, vẻ mặt bi thống đứng ở nơi đó, không ngừng niệm A Di Đà Phật.
Lại chết người, nhìn những khuôn mặt xanh xao của bọn họ, Lý Hỏa Vượng thậm chí đã tê dại, thậm chí có chút nghi hoặc, chính mình mang theo bọn họ rốt cuộc có phải là cách làm đúng đắn? Có lẽ bọn họ tự đi về nhà thì bây giờ đã sớm tới rồi.
“Đốt luôn đi, có bình không? Lấy vải bọc bình rỗng lại.”
Khi tất cả đều chuẩn bị hoàn tất, Lý Hỏa Vượng mang theo người khác lại lần nữa xuất phát.
"Lý sư huynh đi nhầm rồi, bên kia là đường về Tứ Tề.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, nói:
“Đúng rồi, phải đi nhanh, nếu không sẽ bỏ lỡ.”

Trong một gian phòng khách, Lý Hỏa Vượng trần trụi ngồi trong thùng gỗ, cậu dùng tay cụt cầm cây nĩa, hít sâu chuẩn bị cái gì.
“Hộc, hộc, hộc!” Lý Hỏa Vượng hít thở thong thả, bình ổn căng thẳng trong lòng.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh, Lý Hỏa Vượng nhét xấp khăn vải vào miệng, giơ cây nĩa đâm mạnh vào bụng mình.
Giống như mổ bụng vậy, mũi nhọn run rẩy chậm rãi kéo sang phải, máu loãng từ bên trong chảy vào nước tắm trong thùng, nhuộm đỏ một mảng lớn.
Trán nổi gân xanh nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm cơn đau khiến cậu suýt xỉu, tay run run thọc vào bụng moi móc.
Khó khăn lắm mới tìm được dạ dày, Lý Hỏa Vượng định đâm một lỗ thủng nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì, nhưng nhận ra chính mình hiện tại chỉ có một bàn tay cực kỳ bất tiện.
Lý Hỏa Vượng đang rối rắm có nên kêu người ở ngoài vào giúp thì một bàn tay với móng đen dài sượt qua làn da từ sau eo vươn tới, cắm vào bụng của Lý Hỏa Vượng, chuẩn xác moi bao tử ra.
"Đa tạ." Lý Hỏa Vượng run rẩy nâng cây nĩa lên đâm thủng bao tử.
Tay của Nhị Thần bóp nhẹ, thứ trong bao tử chậm rãi bị nặn ra, trừ một ít thức ăn nhão ra không có Hắc Thái Tuế, cũng không có nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử.
Thấy cảnh này Lý Hỏa Vượng cười lên, cậu đoán đúng rồi, hôm đó trong hang động vì mê hoặc cậu, đám người Tọa Vong Đạo thật sự đã giải quyết Đan Dương Tử sống.
Sau bọn họ vì đùa vui Lý Hỏa Vượng, lại giấu Đan Dương Tử thành Tiên sâu đến mức ngay cả sư thái đều không cách nào phát hiện.
Đám lừa đảo đó muốn nhìn Lý Hỏa Vượng từng bước không chút đề phòng bị Đan Dương Tử thay thế, thể nghiệm thú vui lừa người.
Nhưng việc này cũng vô hình trung trợ giúp chính mình, ngày xưa sư thái nói, nguyên nhân không giải quyết được Đan Dương Tử là vì một phần của hắn còn sống.
Giờ thì phần sống của Đan Dương Tử đã chết hẳn, Lý Hỏa Vượng chỉ cần quay về An Từ Am tìm sư thái là có thể hoàn toàn giải quyết Đan Dương Tử.
Cây nĩa dính máu rơi xuống nước, Lý Hỏa Vượng run rẩy cầm lấy kim sang dược đặt ở một bên đổ vào miệng vết thương trên bụng mình.
Lúc này, bàn tay móng đen dài nhanh chóng lật ngửa, hai khúc đầu kim mang theo sợi chỉ đỏ bị kẹp lấy đâm vào thịt vị trí vết thương của Lý Hỏa Vượng.
Chỉ đỏ nhanh chóng đan xen khâu lại vết thương, Lý Hỏa Vượng đau đến mức suýt cắn rách khăn vải.
"Đa tạ." Khi Lý Hỏa Vượng lại quay đầu nhìn ra sau lưng nhưng không thấy bóng dáng ai.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng trắng như tờ giấy bước ra bồn tắm, mặc đồ vào.
"Đạo sĩ, ngươi lần này trở lại thật sự chỉ vì giải quyết sư phụ của ngươi? Ngươi có quản đám lừa đảo này không? Hãy quản đi, không thể khiến bọn họ gạt người, tiếp tục lừa đảo hại bao người gặp họa, thay trời hành đạo cũng là làm việc thiện."
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua ảo giác hòa thượng ở trước mắt, trong mắt vụt qua một chút hận ý, lười đáp lại cái gì, tiếp tục mặc đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận