Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 88: Du lão gia (2)

Đầu tiên Du lão gia là có tên, chỉ là tên của chúng nó, không phát ra thông qua miệng nhân loại được mà thôi.
Cũng không biết người đầu tiên gặp chúng nó đã trải qua cái gì, vì sao lại gọi chúng nó là Du lão gia.
Tiếp theo thứ như Du lão gia này cũng không có khái niệm chết hay không, hoặc là nói bản thân chúng cũng không phải là vật còn sống.
Đối với bản thân chúng, ngoài không có khái niệm tử vong ra, nó còn không có khái niệm số lượng.
"Không có khái niệm số lượng?" Lý Hỏa Vượng nghĩ tới cái gì dùng sức lắc lắc đầu, đầu vốn cực kỳ choáng váng lại trở nên càng thêm choáng váng.
Hắn hiện tại nhìn cái gì cũng đều là bóng chồng, bao gồm Du lão gia.
Nhìn hai đạo tàn ảnh Du lão gia trước mắt, Lý Hỏa Vượng tựa như rõ ràng cái gì, lắc chuông càng thêm mạnh.
Theo đầu của cậu càng choáng váng, Du lão gia cũng càng nhiều, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đầu váng mắt hoa nhìn thấy gần hai ba chục Du lão gia ở trước mắt.
"Ụe !" Lý Hỏa Vượng rốt cuộc nhịn không được choáng váng, cuối cùng cúi gập người liều mạng nôn mửa.
Tiếng chuông biến mất, bốn phía khôi phục bình thường, Du lão gia này cũng nhanh chóng tiêu thất.
Sau khi ói ra hết cơm trưa vừa mới ăn, Lý Hỏa Vượng bắt đầu ói ra nước trong.
Ói đến không thể ói nữa, đã muốn ói cả mật xanh mật vàng, lúc này cậu mới dừng lại được.
Lý Hỏa Vượng đứng dậy lấy tay lau nước miếng, há mồm thở dốc đưa đạo linh nọ ra trước mặt mình.
"Nếu trước đó mình biết thứ này có thể như vậy, mình có nên mời Đan Dương Tử tự mình hại mình kia hay không?"
Sau khi ngẫm nghĩ, Lý Hỏa Vượng thu đạo linh về. "Không được, mời Du lão gia là cần tốn dương thọ, một lần mời ba tháng, nhiều Du lão gia như vậy ra tay, sợ là một lần mời sẽ giảm thọ mười năm."
Lý Hỏa Vượng chống lên thân cây, có chút lảo đảo quay về đường cũ.
Mới vừa đi đến ven đường, đã nhìn thấy đám người của mình cùng đám người của Lữ Trạng Nguyên đang vây thành một đoàn.
"Các vị cứ nhìn một cái, đều là đồ tốt, nếu thứ bên trong là hàng xấu, Chu Đức Hỉ tôi chết không được tử tế! Tổ tông mười tám đời đều là súc sinh!"
Lý Hỏa Vượng đi qua xem, mới phát hiện là một người bán hàng rong dắt xe lừa, đang thao thao bất tuyệt chào hàng với mọi người.
Bạch Linh Miểu đi theo cô gái lông rậm đứng ở bên cạnh xe, cầm một ít trâm cài đầu do dự.
"Thế đạo này loạn như vậy, ông còn dám ra đây bán đồ? Không sợ bị bọn cướp đánh cướp sao?"
Đối mặt Lý Hỏa Vượng hỏi, thanh niên có nốt ruồi lông ở khóe miệng kia ha ha cười cười, không có giải thích gì.
"Đạo gia, có cần chu sa không? Tôi đều có hết!"
Đây là Lữ Trạng Nguyên ở một bên nhìn tới gần, ở bên tai Lý Hỏa Vượng thấp giọng giải thích đến: "Đám cướp sao có khả năng cướp hắn, loại bán hàng rong này là mặt hàng cùng một đường đám cướp đáng năm ngàn đao kia, đám cướp phụ trách đánh cướp, mà người như hắn thì phụ trách buôn bán!"
"Thì ra có chuyện như vậy..." Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật gật đầu, cũng đúng, trong trại thổ phỉ ở núi sâu cũng cần hàng hóa lưu thông, loại buôn bán nhỏ này là ẩn nấp nhất.
"Đạo gia, không cần chu sa, thì xem thử những thứ khác đi? Thứ gì tôi cũng có." Chu Đức Hỉ không thèm để ý ánh mắt người khác chút nào, tiếp tục thao thao bất tuyệt làm ăn.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rồi mở miệng hỏi: "Thứ gì cũng có? Vậy có thứ dùng để giết người không?"
Lời này vừa ra, bốn phía mọi người nhất tề xoát xoát nhìn lại.
Chu Đức Hỉ hưng phấn vỗ hai tay, bắt đầu tìm kiếm ở trên xe la của mình. "Có! Có có! !"
"Đến đến, cậu xem đi, cậu xem đi, mấy thứ này đạo gia có hài lòng không?" Chu Đức Hỉ đưa tay chỉ vào những thứ trên đất nói.
Một đống lớn đủ thứ trải ở trước mắt Lý Hỏa Vượng, đại bộ phận đều là đao kiếm rỉ sét, bên cạnh là một ít bình bình lọ lọ.
"Cái này thứ gì vậy, đều rỉ sét, đồ đồng nát à." Cẩu Oa ngồi xổm xuống bắt đầu cò kè mặc cả.
"Đừng nhìn rỉ sét, mài lên là có thể dùng, thật muốn thần binh lợi khí gì đó, vậy cũng không tới trên người của tôi, ngài nói đúng không?"
Mục tiêu của Lý Hỏa Vượng không nằm ở đao kiếm này, mà đưa lực chú ý tập trung ở những bình bình lọ lọ kia.
Cậu ngồi xổm xuống, cầm từng cái lên nhìn nhìn, phát hiện cái mặt trên cũng không có chữ viết gì.
"Vị đạo gia này chính là biết hàng, liếc mắt một cái đã nhìn đến thứ tốt."
Chu Đức Hỉ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đã bị mùi máu tươi trên quần áo Lý Hỏa Vượng hun cho dời đi hai bước.
Nhưng hắn cũng không sợ, ngược lại càng thêm ân cần.
"Đạo gia, thứ trong tay ngài kia là đồ tốt đó, thuốc này tên gọi Bán Bộ Đảo, cậu chỉ cần hướng bỏ một chút vào trong nước, tuyệt đối là làm cho người ta đi nửa bước là gục, không mắc, một lọ chỉ cần ba lượng bạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận