Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 464: Lau sậy (2)

Cậu đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía Giam Thiên Tư đeo mặt nạ gỗ ở một bên, lại là thuật che mắt của người này.
Nhìn Lý Hỏa Vượng toàn thân tràn đầy tà khí, đối phương giơ cao hai tay, lui lại về phía sau mấy bước: "Huynh đệ, ta đây là đang giúp ngươi.”
"Những người kia hiện tại đã biết thân phận của ngươi, nếu như ngươi lại một mình xông vào đó thì chính là muốn tìm cái chết."
Lý Hỏa Vượng khó chịu, dùng sức lắc lắc đầu, trong đầu cậu nhớ đến trước đây Bạch Linh Miểu đã miêu tả người nhà bọn họ từng ly từng tí cho mình.
Trong miệng cô ấy, cha mẹ cô ấy, còn có toàn bộ tộc nhân đều là người tốt, đối xử hòa nhã với mọi người, hoàn toàn trái ngược với lời miêu tả trong miệng của người này.
"Chẳng lẽ... Bạch Linh Miểu lừa ta? Không, muội ấy không thể lừa ta!" Ánh mắt do dự của Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định trong nháy mắt.
Xét từ việc tiếp xúc với người nhà họ Bạch trước đó, bọn họ cũng tuyệt đối không giống như những gì người này nói.
"Trong đó chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, ta phải trực tiếp hỏi bọn họ cho rõ!"
Sau khi nói xong, Lý Hỏa Vượng trực tiếp bỏ mặc Giam Thiên Tư đeo mặt nạ kia ở đó, đi thẳng về phía đầm lau sậy trong tiếng hô hoán của hắn.
Lý Hỏa Vượng vừa bước vào cánh đồng lau sậy này, sắc trời lập tức trở nên u ám, từng cây lau sậy trông giống như lạp xưởng trên đầu kia bịt mất mối liên kết duy nhất với thế giới bên ngoài phía trên lại, đến mức chỉ còn lại chẳng bao nhiêu.
Cúi đầu nhìn xuống dấu chân trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng nhấc chân chậm rãi đi theo: "Bạch tộc trưởng! Là ta! Ông ra ngoài đi. Chúng ta trò chuyện một chút.”
Sau khi hét lên một hồi, thấy trong đầm lau sậy không có bất kỳ phản ứng gì, Lý Hỏa Vượng nhìn những cây lau sậy màu vàng kết thành một vùng phía sau người, sau đó lại lần nữa lên tiếng: “Ông yên tâm, ta và nhị nha đầu có quan hệ vô cùng tốt, nếu Bạch gia có nỗi niềm khó nói. Tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ.”
"Ta cùng một hội với các ngươi. Tên đeo mặt nạ gỗ kia, ta cũng là lần đầu tiên gặp hắn, chỉ cần có ta ở đây, hắn không dám làm gì các ngươi đâu.” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng men theo đầm lau sậy truyền ra rất xa.
Lời này vừa được nói ra không bao lâu, hai thanh niên cường tráng của Bạch gia nhảy ra từ trong đầm lau sậy phía trước, yên lặng nhìn Lý Hỏa Vượng.
Thấy đối phương cử người đi ra, Lý Hỏa Vượng khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói với bọn họ: "Ta biết các ngươi hiện tại cho rằng ta là Giam Thiên Tư và không thể tin tưởng ta, thực ra ta không có quan hệ mật thiết với tổ chức này như các ngươi nghĩ, hay là như thế này đi, chúng ta trở về Ngưu Tâm Thôn trước, nhị nha đầu ở đó, các ngươi có thể bảo cô ấy giải thích rõ cho các ngươi.”
Hai người thanh niên không nói gì, bọn họ trực tiếp lần lượt xoạc chân trái phải ra, sau đó xé rách y phục, bắt đầu đánh võ với cơ thể trần truồng.
Lý Hỏa Vượng không hiểu bọn họ đang làm gì, loại võ thuật này, nói là quyền pháp nhưng lại không phải nắm đấm, nói là thuật pháp cũng không phải pháp quyết.
Cùng với việc hai bàn tay ra dấu trên không trung, trong miệng hai người lẩm bẩm niệm: “Thần tiên ban hạ chân thần công, thiên binh thiên tướng hiển thần thông. Thần tiên các chốn nghe lệnh ta, mau chóng nhập vào thân thể phàm trần của ta!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy một hư ảnh lóe sáng cao cao gầy gầy, toàn thân được quấn bởi những sợi dây màu đen bay ra từ dưới đất, tiến về phía thân thể của bọn họ.
“Đó là tà túy gì vậy?” Lý Hỏa Vượng vội vàng rút thanh kiếm tiền đồng ra, muốn đuổi thứ đó đi.
Nhưng không đợi cho cậu tiến lại gần, hai thanh niên Bạch gia kia đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm về phía Lý Hỏa Vượng.
Với vẻ mặt kinh ngạc, Lý Hỏa Vượng dừng lại tại chỗ, nhìn hai người trước mặt có thần thái và cử chỉ hoàn toàn khác với trước đây: “Đây... rốt cuộc là cái gì? Thần đả? Mời tà túy lên người?”
Nếu như trước đó Lý Hỏa Vượng có chút không tin lắm về những lời nói của Giam Thiên Tư kia, sau khi nhìn thấy bộ dạng của hai người này, sự ngờ vực trong lòng cậu dần dần nổi lên.
"Nghe này, ta thật sự không muốn giao đấu với các ngươi, cho dù các ngươi trước đây đã làm gì cũng không liên quan đến ta, gây phiền phức cho các ngươi là chuyện của những Giam Thiên Tư khác.”
“Soạt” một cái, cơ thể trần truồng của hai người thanh niên dường như mang theo tàn ảnh.
Đột nhiên lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Bị một số tà túy vô danh nào đó chiếm hữu cơ thể, bọn họ trở nên vô cùng quái dị, mỗi một bộ phận trên cơ thể dường như đều có thực thể độc lập của riêng mình.
Những ngón tay kia tách ra theo nhiều cách khác nhau, đâm về phía cổ của Lý Hỏa Vượng giống như những cái đầu rắn đang co rúm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận