Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 886: Bí mật (1)

Nhưng khoảnh khắc sắp đánh trúng hắn thì có ống tay áo màu trắng dài từ trên trời giáng xuống, quấn lấy cây ngô câu kéo lên trên, ngăn lại đợt công kích này cho Lý Hỏa Vượng.
Tất cả Binh Gia cùng ngẩng đầu, liền trông thấy từng chiếc đèn Khổng Minh hoa sen lơ lửng trong không trung.
Bạch Linh Miểu mang theo đám đệ tử Bạch Liên từ trên trời giáng xuống, bao quanh Lý Hỏa Vượng.
Rõ ràng nhóm người này khác với lúc trước, bọn họ mặc quần thụng, thân trên hoặc để trần hoặc mặc chiếc yếm thêu rèm châu.
Ánh mắt của họ nửa mở nửa khép, nét mặt túc mục lạnh lùng nghiêm nghị, hơn nữa hai má đều bị kim đồng đầu nhọn xuyên qua, trên kim đồng treo bùa lộc.
Càng quan trọng là, trên lưng những người này xăm hình con lừa trắng thần thái khác nhau.
Đám Binh Gia thống soái ở phương xa khi thấy Bạch Liên Giáo xuất hiện giữa chiến trường thì càng tin cách nói của hoàng đế bệ hạ.
Tiếng trống trận thay đổi, Binh Gia vảy rồng phối hợp với nhau xông hướng đám tà giáo.
Giữa sườn núi phương xa, lính cung tên bắt đầu kéo căng dây của bát giác nỗ.
Nhưng giây tiếp theo, trên sườn núi đặt máy ném đá bỗng cháy lửa, Áo Cảnh Giáo bắt đầu ra tay.
Tuy bên Bạch Linh Miểu giảm áp lực, nhưng đối diện Binh Gia tầng tầng lớp lớp ở bốn phía, cô vẫn cảm giác được áp lực to lớn, việc này, chẳng những quan hệ đến chính mình, còn liên quan sống còn của Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu ở giữa muôn trùng vây, liếc hướng Lý Hỏa Vượng chìm đắm trong thế giới của riêng mình, vẻ mặt của cô dữ tợn, quyết tuyệt hét to:
"Khởi kê!"
Nghe lời này, mọi người quanh Bạch Linh Miểu cùng lấy đao ngắn răng cưa ra chém vào trán, máu đỏ chảy xuống cùng tiếng niệm chú.
"Bái thỉnh thần, thần thỉnh thân. Thần thỉnh bản đàn bái hà nhân. Dục bái bản đàn chư mãnh tương. Liệt vị kim quang lưỡng sư tôn. Trấn sát ngũ xương đại tướng quân, ngũ bộ nhất xái hiển tự luân, phổ am chân thần đại bồ tát!"
Đám Kê Đồng niệm chú xong giống như được thần nhập, trên mặt không có bất cứ sợ hãi, lao về phía Binh Gia dáng người cao lớn ở trước mắt.
Về mặt thân thủ thì đám Kê Đồng này hoàn toàn không bằng Binh Gia kinh nghiệm đầy mình, các loại binh khí nhanh chóng rút ra đâm vào người họ.
Nhưng đám Kê Đồng này giống như không bị ảnh hưởng chút nào, dựa vào thân xác bám giữ bọn họ chặt chẽ.
Hai tay Bạch Linh Miểu bắt ấn Liên Hoa vỗ mạnh vào trán, đóa hoa sen trên trán cô thoáng chốc biến thành sen song sinh:
“Nùng đạm cộng nghiên hương các tán, đông tây phân diễm đế tương liên!"
Bạch Linh Miểu vừa niệm xong, thân thể cũng không ngừng run rẩy, sắc mặt một nửa nộ một nửa bi, thoạt trông quái dị vô cùng, cái bóng dưới thân cô dần biến to ra.
Tuy rằng bộ dáng quái dị, nhưng Binh Gia mặc kệ nó, đất đai bỗng nhiên nổ tung, một vị Binh Gia toàn thân tràn ngập sát khí nhảy lên cao, nắm chặt binh khí sừng rồng chém về phía Bạch Linh Miểu.
Mắt thấy sắp đâm trúng Bạch Linh Miểu thì thân thể của cô tách ra hai bên trái phải, né thoát đợt công kích này.
Giờ phút này, nửa người dưới của Bạch Linh Miểu không thay đổi gì, nhưng nửa người trên giống như trẻ sơ sinh dính liền, chia ra làm hai thân thể độc lập, biểu cảm trên hai khuôn mặt một cái thì thương hại từ bi, một cái thì tàn nhẫn dữ tợn.
Thùng thùng thùng thùng!
Bốn bàn tay thuôn mảnh với móng tay đen giống như roi quất nhanh vào trống trắng bên hông Bạch Linh Miểu.
Cùng với tiếng trống vỗ, khăn trùm đầu đỏ phủ lên đầu của hai người, Nhị Thần bắt đầu hát dưới khăn trùm.
"Bảo câu sinh sí cửu trọng thiên, bát bảo vân quang thiết sát sơn! Ngã nhất tiếu công nhị tiếu bà, tam tiếu lão tiên một đạo hòa! Ngã khiếu thanh lão tiên, nhĩ tựu đắc lai!"
Giây sau, lông thú mọc um tùm từ mu bàn tay của Bạch Linh Miểu, xương sói đẩy khăn trùm lên, từ hai bên trái phải cắn vào bàn tay của Binh Gia, hai bên cùng xé, bàn tay cầm binh khí chớp mắt bị xé rách.
Trong lúc Bạch Linh Miểu mang theo những Kê Đồng kéo dài thời gian thì Lý Hỏa Vượng đã nuốt gần hết đầu của Thượng Quan Ngọc Đình, con mắt giữa hai chân mày của hắn đầy tơ máu, sưng to còn hơn đầu hắn, phối hợp xúc tu toàn thân, tổng đặc biệt đáng sợ.
Biểu cảm của hắn trở nên cực độ khủng bố, giống như sắp ngộp thở, nhưng Lý Hỏa Vượng cảm thấy như vậy vẫn không đủ.
"Không đủ! Còn chưa đủ!"
Khóe môi Lý Hỏa Vượng kéo ra tận mang tai, há mồm to hết cỡ nhào lên, cắn trọn đầu của Thượng Quan Ngọc Đình.
Khi Thượng Quan Ngọc Đình không còn động đậy hoàn toàn tan biến, con mắt kia sưng đến mức lớn nhất, da của Lý Hỏa Vượng bị căng đến nỗi cơ hồ trong suốt.
"Ta ... Ta ... Ta đã trông thấy!" Tùy theo Lý Hỏa Vượng điên cuồng hét ra câu nói này, đầu của hắn lại lần nữa sưng đến một nửa, ngay sau đó rút nhỏ còn cỡ hột đào, rồi bùm một tiếng, đầu của Lý Hỏa Vượng nổ tung như pháo hoa.
Trong nháy mắt này, thông qua nhiều bí ẩn Thượng Cực Quán Khẩu, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy thứ ẩn giấu dưới thế giới này, mọi thứ từng như cách lớp mây mù trở nên vô cùng rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận