Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 695: Hiện ra

"Dù cho Đại Lương là giả, nhưng dựa theo tổ huấn, Giam Thiên Tư không thể dính líu với bất cứ thế lực của thế tục nào, cũng tuyệt đối không thể hiệp trợ hoàng gia đoạt thành nhổ trại, đó là chuyện của Binh Gia.”
Lời này khiến chút lo lắng cuối cùng trong lòng Lý Hỏa Vượng biến mất không còn dấu vết, phiền phức lớn có người phụ trách là được, Đại Lương Giam Thiên Tư không đáng tin thì còn có Hậu Thục Giam Thiên Tư, còn có Tứ Tề Giam Thiên Tư.
Trời sập có người cao chống, tóm lại không liên quan tới hắn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, theo thời gian trôi qua, khi tất cả mọi người phát hiện trừ bầu trời hơi tối ra thì chẳng có nguy hiểm gì, sự chú ý hoàn toàn bị mùi thịt bò hấp dẫn, vây kín nhà bếp Bạch gia.
"Thật sự ăn thịt bò hả? Đây là chuyện phạm vương pháp, ta hơi sợ.”
“Đúng rồi, hơn nữa giết một con bò rất đáng tiếc, cả đời nó có thể cày bao nhiêu mẫu đất.”
“Đã giết rồi thì nói nhảm làm cái gì, ha, đời ta chưa từng ăn thịt bò bao giờ.”
Từng bát cơm phủ một miếng bò to nhanh chóng đưa tới tay từng người, bọn họ so bì thịt trong chén của ai to hơn, nhỏ hơn, ăn ngon lành.
"Ăn đi, đừng suy nghĩ nhiều, huynh nghĩ mình là Thần Tiên sao? Thiên tai cũng cần huynh quản?”
Một quả tim bò siêu to nấu với đường phèn bị đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Cái này quá to.” Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm tim bò ít nhất nặng hai ký, may mà nấu chứ làm kiểu khác e rằng phần chính giữa không chín.
“Huynh ăn trước, ăn không hết thì cho ta, khẩu vị của ta to lắm.”
Bạch Linh Miểu cầm hai chiếc đũa vạch một đường trên tim bò, gắp ra vòng tròn vàng chôn ở bên trong, đưa tim đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Tại sao nấu tim bò mà giấu vàng?”
“Nương dạy cho ta, nói là tốt cho sức khỏe.”
Từ sáng tới bây giờ lộn xộn, Lý Hỏa Vượng thật sự cảm thấy hơi đói.
Lý Hỏa Vượng cắm hai chiếc đũa vào như ghim bánh chưng, giơ lên cắn một miếng, khoang miệng thơm phức, trơn mà dai.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng lấp đầy bụng thì Cẩu Oa vẻ mặt mất hồn mất vía ôm nữ nhi của mình đi qua đi lại.
Trước kia Cẩu Oa rất cố chấp với thức ăn nhưng bây giờ chẳng chút thèm ăn.
Bùm!
Cẩu Oa đau buồn giận dữ bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Lý Hỏa Vượng đang ăn ngấu nghiến.
Lý Hỏa Vượng ngừng nhai, nhìn Cẩu Oa và em bé sơ sinh trong vòng tay của hắn ta.
Không đợi Cẩu Oa mở miệng thỉnh cầu, Lý Hỏa Vượng nói thẳng:
"Chuyện này ta không giúp được ngươi, nữ nhi của ngươi không bệnh cũng không tai, đây là trời sinh, dù cho lột dam ọc cái mới thì vẫn giống như vậy.”
Còn về lợi dụng tiên thiên nhất khí trong thân thể làm thử thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Lý Hỏa Vượng.
Tu chân mới đến căn luân, nếu cưỡng ép sử dụng trời biết sẽ sản sinh hậu quả không thể cứu vãn nào.
Bên Tọa Vong Đạo Hồng Trung có một ít thuật che mắt, nhưng đó chỉ là trừ bịt tai trộm chuông, không có bất cứ tác dụng.
Cẩu Oa nghe lời này nhất thời mặt xám như tro tàn, ôm nữ nhi xoay người rời khỏi, không đi hai bước, hắn ta chảy nước mắt giơ tay lên tát mạnh mấy cái vào gò má mình.
“Ài, Cẩu Oa thật đúng là tội nghiệp, nữ nhi của hắn khi lớn lên không biết có oán hắn không.”
Lời của Bạch Linh Miểu khiến Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn hướng cô, âm thanh mang theo trầm trọng hỏi: "Hắn tội nghiệp, vậy còn muội?”
"Cái gì?" Con ngươi của Bạch Linh Miểu hơi rút lại, hiển nhiên là bị giật nảy mình.
“Muội nghĩ sẽ gạt được ta sao? Loại chuyện này rốt cuộc muội định giấu ta tới khi nào?" Lý Hỏa Vượng buông tim bò trở lại bát.
"Ai nói cho huynh!”
Mới đầu Bạch Linh Miểu tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng khi thấy ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn mình thì cảm xúc dần thu lại.
"Đừng lo lắng, dù sao ta còn chưa mù, còn về dương thọ của ta ngắn hơn người bình thường càng không cần thiết nói, ta hiện tại còn chưa hai mươi tuổi, ngắn cỡ nào vẫn còn mười mấy năm để sớm, nói việc này quá sớm.”
“Không chỉ có thể, còn nữa không?” Giọng của Lý Hỏa Vượng bằng phẳng, mắt không rời khỏi bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô.
Bạch Linh Miểu lộ vẻ mặt bức bối:
“Chuyện của Tiên gia thật sự không cần huynh xen vào, bản thân huynh đã điên thành như vậy, lo quản chính mình trước đi.”
"Rốt cuộc là ai nhiều chuyện quá vậy, đi nói cho huynh biết. Căn bản không có bao nhiêu người biết chuyện này, có phải là Nhị Thần không?”
“Không phải là nàng ấy, là muội, muội mới nói cho ta.” Lý Hỏa Vượng cầm tim bò lên ăn tiếp.
Bạch Linh Miểu ngây ra, nhưng rất nhanh suy nghĩ rõ ràng lời này là có ý gì, tay phải vỗ mạnh, tim bò trong tay Lý Hỏa Vượng bị rớt xuống đất:
“Huynh lừa ta, huynh dám lừa ta nói!”
“Nếu ta không lừa thì muội chịu nói sao? Muội thật sự định đợi khi mắt hoàn toàn mù mới nói cho ta?" Lý Hỏa Vượng nhìn thẳng vào đôi mắt màu hồng của Bạch Linh Miểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận