Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1379: Kỹ năng đánh

"Không! Không đúng! Không phải Đại Tượng Vô Hình, là Đại Tư Mệnh, không có quá khứ thì càng vô địch! Cuối cùng ta đã hiểu ra!"
"Hoàn toàn không có cái nào trước cái nào sau! Đều là cùng lúc xảy ra! Nguyên nhân bây giờ ngươi thay đổi kế hoạch, không phải vì nơi đó không tồn tại, mà là đã bị chúng ta ở dòng thời gian khác hủy diệt rồi! Cái nhà máy kia! Cái nhà máy kia mới là hình chiếu của Tư Mệnh!
"Chúng ta đã hủy diệt nhà xưởng, cho nên toàn bộ thời gian và lịch sử về nó cũng biến mất theo! Trừ ta còn nhớ kỹ, tất cả các ngươi đều đã quên hết! Y hệt như hai lần trước đó!"
“Phụ thân, sang bên trái một chút hả? Đã cân bằng chưa?” Lý Tuế duỗi ra mấy cái xúc tu, ngẩng đầu làm theo chỉ dẫn từ phía sau, dán câu đối Tết lên tường.
Mùi thịt trong không khí và tiếng pháo nổ lách tách từ phương xa khiến trên mặt Lý Tuế nở một nụ cười vui vẻ, nó thích sự náo nhiệt, Tết là dịp náo nhiệt nhất trong một năm, nó cực kỳ thích năm mới.
“Tuế Tuế có thể nhận ra tất cả các từ trên câu đối xuân này không?”
Cảm giác bàn tay của nương nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, Lý Tuệ kiêu ngạo gật đầu: "Ta biết chứ! Biết hết á!”
“Vậy ư, giỏi quá, thế Tuế Tuế nói cho nương chữ trên câu đối xuân này là gì?”
“Vế trên là, cao cư bảo địa tài thịnh vượng, vết dưới là phúc chiếu gia môn ngụ sinh huy!"
“Giỏi quá, còn ở giữa thì sao?”
“Câu đối xuân ở giữa là tâm tưởng sự thành!"
"Tuế Tuế thật tuyệt vời." Cảm thấy nương ôm mình từ phía sau, Lý Tuế cười tươi đến mức nheo mắt lại.
“Nhưng mà Tuế Tuế, câu đối ngang này dán hơi méo thì phải.”
“Méo ạ?” Lý Tuế lùi lại hai bước, cẩn thận ngắm tấm liễn ngang ở dưới biển.
Nhưng sau khi quan sát rất kỹ một lúc, Lý Tuệ vẫn không nhìn ra được tấm liễn ngang màu đỏ kia méo ở đâu.
“Nương, không bị méo mà, phụ thân xem giúp ta tấm liễn ngang có méo không?”
Nhưng mà lần này hỏi thăm không nhận được đáp lại từ phía sau.
"Phụ thân? Nương?" Lý Tuế mờ mịt xoay người, lại nhìn thấy sau lưng trống rỗng, không có bất cứ người nào, mùi thịt trong không khí và tiếng pháo biến mất từ bao giờ.
Lý Tuế chợt thấy phương xa có ngã rẽ, bóng người một trắng một đỏ đang dần đi xa, Lý Tuế thoáng chốc nóng nảy, cố gắng đuổi theo:
"Phụ thân! Nương! Các người đi đâu vậy?”
Lý Tuế càng chạy thì phát hiện bóng người phương xa càng cách mình xa hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Tuế giờ phút này bất chấp giữ thân thể hình người, hơn mười xúc tu chui ra, toàn bộ thân thể vỡ ra từ giữa, xúc tu đung đưa nhanh lao về phía bên kia.
"Phụ thân! Nương! Các người đừng bỏ ta lại! Xin các người đấy! Ta hứa về sau không dám chọc giận hai người nữa! Ta không dám!"
Nhưng mặc cho Lý Tuế chạy nhanh đến đâu thì bóng người một đỏ một trắng luôn nhanh hơn một chút, cuối cùng biến mất ở phía cuối đường.
Lý Tuế không nhịn được nữa, lảo đảo ngã xuống đất, ngồi dưới đất gào khóc toáng lên.
Lý Tuế khóc được một lúc thì dần tỉnh lại, nghẹn ngào nhìn hang núi bốn phía, chợt hiểu ra vừa rồi chỉ đang nằm mơ.
Từ lần đó chính mình từ trên trời rơi xuống đã trôi qua nhiều ngày, chính mình vẫn không có tìm được U Đô.
Nghĩ đến chỗ buồn, Lý Tuế lại khóc lớn.
Nhưng Lý Tuế khóc khóc bao lâu cũng không thể thay đổi được cục diện, nó phải đi con đường của chính mình. Nửa canh giờ sau, Lý Tuế ra khỏi hang đá, dọc theo lối nhỏ tiếp tục đi hướng U Đô.
Lý Tuế không biết mình có đi sai đường không, trên đường đi luôn có rất nhiều lối rẽ.
Quan trọng hơn là đã lâu như vậy, không biết phụ thân thế nào rồi, có thiếu long khí không, nó có đến kịp không.
Lý Tuế đi mấy canh giờ, lối nhỏ dần hội tụ thành một con đường chính, nó tiếp tục đi, đôi khi bắt vật sống trong rừng để no bụng, khát thì uống máu sinh vật.
Đi như vậy hai ngày, trước mặt Lý Tuế xuất hiện một thị trấn.
Lý Tuế nhìn quanh trong thị trấn nhộn nhịp, quan sát mọi thứ diễn ra xung quanh mình.
Nếu là trước kia chắc chắn Lý Tuế đã chạy lung tung để tham gia cuộc vui, nhưng bây giờ đầu óc của nó chỉ nghĩ chuyện khác.
“Không biết còn có bao nhiêu xa, ta cần một tấm bản đồ."
“Có nên mua một chiếc xe ngựa như phụ thân không? Đi bộ mệt quá, nhưng ta không có tiền."
“May mắn ta không vứt mớ da lông này, hẳn là có thể đổi một ít tiền." Lý Tuế luồn tay vào trong váy, có mấy xúc tu quấn chặt da lông của một số động vật.
Thay da nữ có thể mặc váy, bỏ nhiều đồ vào hơn.
Trước đây Lý Hỏa Vượng luôn thay nó quyết định, nhưng bây giờ Lý Tuế đã bắt đầu tự mình đưa ra quyết định, trước kia phụ thân làm thế nào thì nó học theo như vậy.
Lý Tuế đi một lúc chợt thấy có đám đông tụ tập ở ngã tư trước mặt, nó nhón chân lại gần xem, trông thấy mấy người đàn ông lõa thân trên đang múa thương múa gậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận